Dịch: Hoàng Hi Bình
***
“Lúc đó tôi đã kéo anh Trần ra ngoài, dù không có ai chỉ trích, nhưng cứ ở lại cũng sẽ ảnh hưởng đến người khác. Cho nên tôi kéo anh ấy đứng dưới ánh mặt trời, trạng thái tâm lý của ảnh lúc này mới dịu lại đôi chút. Sau khi thấy anh ấy đã tỉnh táo hơn, tôi hỏi anh bị làm sao vậy, đang yên lành tự dưng kích động đến vậy?”
“Chính vì câu hỏi này, anh ấy mới kể cho tôi nghe chuyện của đêm hôm trước, lúc đó dù đang giữa ban ngày, tôi cũng thấy ớn lạnh khắp người. Bởi vì tôi cũng sống ở tiểu khu đó, cũng thường xuyên làm về rất muộn. Nhưng nhà tôi ở ngay gần cổng chính của tiểu khu, cho nên hiếm khi đi qua rừng cây xanh. Mà nói trắng ra, lúc đó, tôi cũng không tin chuyện này lắm. Mọi người đều biết công việc của lập trình viên dính deadline liên tục, trong thời gian dài luôn ở trạng thái căng thẳng. Dù anh Trần nói với tôi, sáng sớm rửa mặt đã thấy trong nước có một gương mặt chổng ngược, lúc uống cà phê cũng nhìn thấy trong cà phê có một gương mặt chổng ngược, tôi vẫn không quá tin tưởng.”
“Khi đó tôi đã cho anh Trần một đề nghị, Linh Ẩn Tự của Hàng Châu rất nổi danh, cho nên tôi bảo ảnh cứ đến chùa xin một tấm bùa bình an.”
Giọng nói của Giang Dã lại một vang lên ở bên trong room livestream: “... Tấm bùa bình an kia có tạo ra tác dụng gì không?”
“Có, trong thời gian mấy ngày kế tiếp, trạng thái tinh thần của anh Trần dần dần hồi phục bình thường. Dù không còn hay nói về chuyện tình yêu như trước, nhưng cũng đã tốt lên nhiều. Mãi cho đến một ngày sau khi tan làm, tôi và anh ấy cùng trở về, lúc đó là khoảng hơn 7 giờ tối. Chúng tôi vừa đến cổng chính của tiểu khu đã thấy có rất nhiều người tụ tập, tôi vốn hay tò mò nên đã kéo anh Trần lại gần.”
“Đều tại tôi, đều tại tôi, hôm đó tôi không nên kéo anh ấy đi xem náo nhiệt!”
Nói đến đoạn có rất nhiều người tụ tập quanh một sạp bán hàng rong bày ngay trước cổng chính của tiểu khu, trên sạp bày rất nhiều giày của trẻ em được chế tác tinh xảo, trong đó có đôi giày thêu hình chú hổ con. Chúng tôi đứng bên cạnh một đôi vợ chồng son, lúc đang định đi, thì người vợ đột nhiên cầm lên một đôi giày có thêu hình chú hổ con. Người phụ này đứng rất gần anh Trần, lúc cô ta cầm giày lên ngay trước của anh Trần, tôi nhớ rất rõ sắc mặt của anh Trần vào thời khắc ấy hoàn toàn thay đổi.”
“Cái loại sắc mặt này giống y như lần đầu tiên anh ấy kể với về chuyện xảy ra vào đêm nọ, ảnh nở nụ cười... như thể sắp được giải thoát. Sắc mặt trắng bệch không có chút máu, trong mắt tràn ngập sợ hãi đến mức nhỏ lệ, nhưng mặt vẫn tươi cười. Anh ấy nhìn chòng chọc vào chiếc giày thêu hình chú hổ nhỏ kia, mồ hôi vã như tắm. Tôi phát hiện anh ấy không ổn bèn định lôi ảnh đi, nhưng dù đã cố hết sức cũng kéo không nổi. Cứ như đôi chân của anh ấy đã đóng đinh trên mặt đất, đôi mắt cứ nhìn trừng trừng vào đôi giày có thêu hình chú hổ con của cặp vợ chồng son.”
“Nhìn khoảng mười mấy giây, đột nhiên anh ấy chạy ra khỏi đám đông. Đúng lúc đó từ phía đường đối diện tiểu khu có một chiếc xe tải nhỏ chạy ngang qua, ảnh vừa chạy ra đường thì lập tức bị chiếc xe tải cán nát. Bánh xe cán qua cổ của anh ấy, đè một phát thì cái cổ liền rụng ra, đầu văng ra xa mấy mét, cái đầu đó đúng đó đối diện ngay cổng của tiểu khu, giống như mỉm cười nhìn tôi và nói cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc....”
Anh Ngô vừa nói vừa khóc ròng, lúc này trong room livestream bỗng có người kinh ngạc nói: “Hàng Châu, sự kiện Kim Long Hồ!”
“Chậc, nhắc mới nhớ, hai tháng trước trên mạng thật sự từng đăng tin về chuyện này. Nói là tại tiểu khu Kim Long Hồ có người khi nhìn thấy một đôi giầy thêu hình chú hổ con, đột nhiên lập tức lao về phía chiếc xe đang chạy trên đường, để tự sát!”
“Không ngờ chuyện này lại ma quỷ đến vậy? Sao hồi đó nó không được lên truyền hình?”
Ở đầu dây bên kia, anh Ngô hít thở sâu rồi nói: “Chuyện đó không được công bố, anh Trần đi rồi, người nhà của anh ấy liền tới mang tro cốt của ảnh mang về quê nhà. Tôi còn nghe ba mạ của anh ấy kể một chuyện rất kỳ quái. Đó chính là khi pháp y kiểm tra tử thi của anh Trần, phát hiện anh ấy đã rất lâu không uống nước. Người ta sẽ chết nếu không uống nước từ 3-7 ngày, nhưng anh Trần đã hơn 10 ngày chưa hề uống nước. Lá bùa bình an cầu được ở chùa đã ướt nhẹt khi được tháo xuống, còn như có phải do dính mồ hôi hay không thì tôi không biết, nhưng sau khi đầu của anh ấy bị cán đứt, lá bùa bình an đeo trên cổ lại không hề dính chút máu nào.”
Anh Ngô nói đến đây bèn dừng lại, khán giả bên trong room livestream vào lúc này nhịn không được hỏi Giang Dã: “Streamer, không phải anh tự xưng mình là Streamer kinh dị có thể giải quyết trực tuyến tất cả sự kiện linh dị sao? Nhanh, nhanh giải thích xem trong chuyện này có quỷ hay không, anh Trần có thật vì trúng tà mà chết hay không?”
Giang Dã cũng không trả lời ngay, nhìn lên chiếc máy vi tính cũ kỹ trước mặt, và chiếc đèn bàn mờ ảo bên cạnh, trong óc của hắn từ từ xuất hiện một bóng người.
Nếu như anh Ngô lúc này đang ở bên cạnh hắn, nhìn thấy hình dáng của bóng người ở bên cạnh Giang Dã, anh ta nhất định sẽ kinh hãi kêu to người này chính là anh Trần!
“Lúc ba mạ của anh Trần mang theo tro cốt rời đi, bọn họ như thế nào? Ngoại trừ bi thương ra.” Giang Dã dò hỏi.
Anh Ngô đã châm điếu thuốc thứ ba, phun ra làn khói: “Bi thương? Về chuyện đó, hôm đó trên mặt của bọn họ hình như cũng không có quá nhiều bi thương? Ngược lại thì thấy bọn họ dường như đang sợ cái gì? Đúng, bọn họ đang sợ! Lúc đó tôi rất khó hiểu, nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao ba mạ của ảnh lại có biểu hiện kỳ quái đến vậy, giờ tôi đoán chắc bọn họ đang sợ!”
Giang Dã đã hiểu nhưng vẫn hỏi: “Vậy sau đó, anh có từng đi vào nhà của Anh hay không?”
“Không có... không có, sau khi ba mạ của anh rời đi bèn khoá cửa lại, tôi cũng không vào được.”
“Vậy anh có đi đến cầu trượt bên trong rừng cây xanh không?”
“Không... Cũng không có đi qua.”
Giang Dã nheo mắt lại, nói: “Anh Ngô, anh đang nói dối! Anh đã đi vào nhà của anh Trần, phát hiện một ít đầu mối, anh cũng đi tới chỗ cái cầu trượt này, thậm chí còn đi vào lúc nửa đêm. Anh đã nhìn thấy ở trong nhà của anh Trần? Có phải đã phát hiện thực ra anh Trần đã chết từ lâu rồi, đúng không?!!”