Style Vợ Đáng Yêu

Chương 6: Chương 6: Ngàn năm vạn chịu




Sự thật chứng minh cấp bậc xe có quan hệ trực tiếp với chất lượng xe, ngày hôm qua lúc đi, Đa Bảo cố ý để ý cửa xe Maserati bị cô đụng vào, đừng nói là vết lõm xuống, cả vết xước cũng không có, nhưng rùa con của Tứ Hỉ không may mắn như thế, đèn trước hỏng không nói, cả đầu xe cũng có chút không bình thường.

Ông trời ơi! Đây chính là chuỗi thức ăn trong truyền thuyết sao!

Nhưng Đa Bảo chỉ nghe thấy cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm tép chưa từng nghe qua xe tốt ăn xe điện!

Rùa con anh dũng hiến thân trên tay cô, cho nên cô cũng không hề chối bỏ trách nhiệm sửa chữa rùa con, chia đều phí sửa chữa với Tứ Hỉ, ngày hôm qua coi như là ăn không rồi.

Đây cuối cùng tính là xui xẻo hay may mắn đây, nói xui xẻo, ít nhất cô cũng gặp được người tốt, nói may mắn, cô chỉ đi ăn một bữa cơm còn gặp “tai nạn xe cộ“.

Đa Bảo ngửa mặt lên trời thét gào —— Mẹ nó! Đây chính là cuộc sống chó má!

Cuối cùng chuyện lắp ráp nhà cũng coi như là được giải quyết dứt điểm, chuyện này dạy cho Đa Bảo một bài học sâu sắc, về sau lắp đặt thiết bị gì phải tự mình đi nhìn, lắp đặt thiết bị là chuyện nhỏ, uy tín là lớn, từ nhỏ Đa Bảo là một đứa bé ngoan thành thật, rất ghét bị lừa gạt, bởi vì chuyện này, hình tượng Giang thị trong lòng cô giảm bớt nhiều, công ty lớn thì sao, hiện tại người và sự việc càng lớn càng không đáng tin! Nếu là Đa Bảo có khả năng đã đến《 Trung tâm phỏng vấn 》của đài tryền hình, khai bọn họ ra ánh sáng! ! !

Bởi vì sự kiện bồn rửa, mấy ngày gần đây tần số mẹ đi xem phòng ở mới cực kì cao, đi đứng cực kì nhanh nhẹn, có thời gian rảnh rỗi là đi, Đa Bảo rất vui, mẹ dời đi lực chú ý, được lợi chính là cô, mấy ngày nay không ai điện thoại đọc Kim Cô Chú bên tai, cuộc sống vui vẻ miễn chê ~

Thứ sáu Đa Bảo tan việc, bởi vì mẹ bận đi giám sát phòng mới mặc kệ ba bữa cơm của cô, trông cậy vào bố già nhà cô là không thể nào, Đa Bảo lại rất lười cho nên tuần này định không về nhà, tan việc cùng các chị em ở ký túc xá ra ngoài đập phá.

Ký túc xá rất lâu không cùng đi dạo phố, một đám con gái, rất náo nhiệt.

Muốn hỏi Đa Bảo một đám con gái các ngươi có thể tán gẫu cái gì, Đa Bảo sẽ cười khổ nói cho ngươi biết. . . . . .

Còn có thể tán gẫu cái gì, chuyện của con gái đó ~

Con gái nói chuyện, đề tài vĩnh viễn không thể rời bỏ người khác phái, ba vòng, bát quái (tin đồn)!

Hôm nay, 6 cô gái ở ký túc xá cùng hiện thân, hai “thần thú” khác cũng nổi trên mặt nước.

Trừ Bát Bảo, Tứ Hỉ, Nhị hotgirl, hôm nay cuối cùng Yêu Tinh và Mì của ký túc xá cũng đồng ý liều mình đi cùng các cô.

Yêu Tinh, là cô gái quyến rũ nhất ký túc xá Đa Bảo, người cũng như tên, người cao ráo, dáng người có tỷ lệ tốt nhất, thích nhất ăn mặc đẹp, ở công ty có thể nói mị hoặc chúng sinh.

Nhưng con gái đẹp thường thường không đáng tin, Đa Bảo là rất phản cảm với cuộc sống cá nhân và tính tình của Yêu Tinh, hơn nữa lòng hư vinh của Yêu Tinh rất lớn, theo đuổi danh lợi, thế tục thực dụng, Đa Bảo cảm thấy cô ấy và mình không phải một thế giới, cũng may Yêu Tinh cũng không thường trở về ký túc xá, trao đổi không nhiều lắm, ít nhất cô ấy và mọi người mặt ngoài cũng không tệ lắm, nhưng trong lòng Đa Bảo biết rõ thật ra mọi người vẫn còn có chút thành kiến với cô ấy, hết cách rồi, cùng chỗ chung một mái nhà, có một số việc mắt nhắm mắt mở thôi.

Mì có gia cảnh bình thường nhất ký túc xá, bình thường cô ấy rất tiết kiệm, trừ công việc chính thức, cô ấy còn làm gia sư cho học sinh trung học, còn làm mấy việc vặt, đây cũng là lý do tại sao cô ấy cực ít xuất hiện tại ký túc xá. Mì là người mộc mạc, lòng tự ái mạnh lại nhạy cảm, mọi người cũng hầu như là tránh làm tổn thương cô ấy, bởi vì tiết kiệm, mỗi lần mọi người thấy cô ấy ở phòng ăn, cô ấy đều đang ăn mì, dần dà trong công ty có danh hiệu ”Mì nữ vương“. Đa Bảo biết, món đồ kia thỉnh thoảng ăn cũng tạm được, thật ra ăn không có dinh dưỡng gì, mỗi lần Đa Bảo nhìn thấy cũng rất thương cô ấy nhưng cũng không biết nên làm sao để trợ giúp mới có thể không khiến cho cô ấy cảm thấy cô đang thương hại cô ấy, cho nên Đa Bảo vẫn đối với Mì rất tốt. Mì cũng thích Đa Bảo nhất bởi vì Đa Bảo là người tốt, lòng dạ không có tính kế, lại càng không hư vinh. Vốn là cô ấy chưa bao giờ tham dự mấy chuyện như đi dạo phố, hôm nay hiếm khi Đa Bảo không về nhà, cô ấy nể mặt Đa Bảo mới cùng đi ra ngoài.

Đa Bảo là người tốt không có nghĩa là tất cả mọi người đều tốt, ví dụ như Yêu Tinh chính là rất xem thường Mì, có lúc nói chuyện vu vơ cũng là người gây sự, hôm nay cô ấy cũng ra ngoài, Đa Bảo và Bát Bảo đặc biệt đi ở giữa hai người bọn họ, cũng không phải sợ Yêu Tinh bắt nạt Mì, chính là sợ cô ấy há miệng không suy nghĩ, trong lúc vô tình lại đả thương người, hiếm khi ký túc xá ra ngoài tụ tập, cũng không muốn bởi vì tranh cãi mà không vui.

“Đa Bảo, cô có thể đổi điện thoại di động rồi đấy.” Đa Bảo cứu Mì lên bờ lại đẩy mình xuống nước, Yêu Tinh không có việc gì liền thích châm chọc người khác, Đa Bảo vô ý lấy điện thoại di động từ trong túi ra nhìn thời gian chuẩn bị bị cô ấy lấy ra viết văn rêu rao rồi.

Đa Bảo không để ý, ở hôm nay Iphone nắm quyền, Android bay tứ tung, Nokia của Đa Bảo thật sự đúng là nhỏ bé, nhưng là Đa Bảo cảm thấy có thể gọi điện thoại gửi tin nhắn là được, không cần mua điện thoại quá xịn, cái này dùng từ đại học, Đa Bảo là một người quý trọng quá khứ, chưa hỏng thì không chịu đổi, dùng rất tốt.

“À? Điện thoại di động tôi cực kì tốt, rơi xuống đất lại nhặt lên ném xuống đất cũng không sao, tìm ở đâu được điện thoại di động tiện lợi như vậy chứ, nếu xui xẻo rơi mất cũng không cần tiếc nuối.” Đa Bảo thoải mái vui vẻ nói như vậy, tất cả mọi người đều cười Yêu Tinh lại khịt mũi.

“Hứa Đa Bảo, cô thật không có lý tưởng.” Một chậu nước lạnh đổ xuống, Đa Bảo vẫn tuỳ tiện, ngược lại Bát Bảo không liên quan lại cảm thấy không dễ chịu như vậy. Đa Bảo và Bát Bảo vốn chính là bạn cùng phòng tốt nhất, Bát Bảo không chịu được nhất là người khác bắt nạt Đa Bảo thành thật.

“Đúng vậy, cũng không giống như somebody, cả người từ trên xuống dưới đều dựa vào đàn ông, 419* là chuyện thường như cơm bữa, đoán chừng tự mình cũng đếm không hết có bao nhiêu cha nuôi đâu? Ha ha, không phải như vậy sao, cũng may nhiều cha nuôi như vậy có thể kiếm ra hàng hiệu, nếu không không biết phải bán thận bao nhiêu lần đâu, aizz ~”

*419: chệch âm thành for one night (tình 1 đêm)

Nếu Bát Bảo nói độc mồm, chắc chắn sẽ nói trúng tim đen, chọc thẳng chỗ nhột, Yêu Tinh bị gãi đúng chỗ ngứa, sắc mặt đột biến, giận đến phát run, “Liên Ngữ, cô nói ai hả!” Cô ấy buột miệng chất vấn, cũng không gọi Bát Bảo, gọi thẳng tên thật.

Đa Bảo toát mồ hôi, vốn là không muốn có cãi vã nhưng không nghĩ càng ngày càng nghiêm trọng, Yêu Tinh và Bát Bảo đều là người ghê gớm, nếu cãi vã cũng bình thường, nhưng vẫn còn ở trên đường.

Vừa định can ngăn lại nghe thấy Bát Bảo không cho là đúng mở miệng, “Ở đây có ai tên là somebody sao? Yêu Tinh, cô muốn nhận vơ thì tôi cũng hết cách, về sau cô có thêm một tên tiếng Anh gọi some¬body, rất Tây phải hay không?”

Lúc Bát Bảo đá đểu, giọng nói và thần thái rất càng cho người ta phát điên, cô ấy trực tiếp xuống tay từ điểm yếu của người ta, từng bước từng bước mà ép sát, cho đến khi người ta sụp đổ, thật là bỉ ổi!

Yêu Tinh thật bị tức đến giận sôi lên, vừa muốn phát tác, những người khác đồng thời xông lên tách hai người ra khuyên can.

“Đều là bạn cùng phòng làm cái gì vậy! Đừng tranh cãi nữa!” Cả Nhị hotgirl lúc bình thường không quan tâm đến chuyện gì cũng lên tiếng.

“Bà đây tức giận đấy thì sao!” Bát Bảo vẫn nhất quyết không nhượng bộ.

“Tức giận à! Tức giận uống với Đa Bảo! Một lát nữa để cô ấy uống với hai người mỗi người một chai!” Tứ Hỉ mượn Đa Bảo, trong nháy mắt đã dập tắt một cuộc chiến tranh, chỉ là Đa Bảo lại trúng đạn tổn thương muốn biểu diễn dùng ngực đập đá trên vỉa hè.

Chiến tranh giữa con gái thật sự quá kinh khủng! ~~

Kết quả gây gổ chính là người kí túc xá chia làm hai một trước một sau, Đa Bảo, Bát Bảo, Mì- ba người ở phía sau, Tứ Hỉ, Nhị hotgirl, Yêu Tinh ở đằng trước.

Bát Bảo ngao ngán nhìn Yêu Tinh lẳng lơ lắc mông, Đa Bảo đổ mồ hôi ầm ầm, chỉ là Bát Bảo cũng là vì cô mới gây gổ, trong lòng Đa Bảo rất cảm kích, nhưng mọi người trong ký túc xá vẫn phải tiếp tục sống với nhau, dĩ hòa vi quý* là nguyên tắc đối nhân xử thế của Đa Bảo.

* Coi sự yên ổn, hoà thuận là quý hơn cả

Có lẽ là bị tức, Yêu Tinh đi ở phía trước cực nhanh, Tứ Hỉ cùng Nhị hotgirl không tự chủ cũng bước nhanh hơn, ba người nhân lúc đèn xanh đi qua trước, ba người nhóm Đa Bảo bị bỏ lại xa xa đằng sau, lúc đang định đi sang, dây giày Đa Bảo tuột không đúng lúc, đành phải một mình ở lại tại chỗ buộc dây giày, buộc xong, Đa Bảo thấy Bát Bảo và Mì vẫn ở trên lối đi bộ nên cất bước đuổi theo, lại. . . . . . một màn máu chó* xảy ra. . . . . .

*máu chó: khoa trương, giả tạo, lặp đi lặp lại

“Oành!”

“Á. . . . . .” Không kịp chuẩn bị, không biết bị thứ gì nặng nề đâm vào, Đa Bảo té ngã trên đất.

Cái mông Đa Bảo rất đau, chứng tỏ bị thương rất nặng.

“Mẹ kiếp, mắt cô mù à?” Là một cậu thanh niên trẻ tuổi đi patin, nhìn qua như học sinh, nhuộm tóc vàng, vừa nhìn đã biết là loại người khác người, phách lối khác thường.

Nhưng là mấy người dị dị trong Đa Bảo trong mắt đều là thanh niên ngu ngốc, căn bản không cần quan tâm.

Rõ ràng là cậu ta đụng cô, bây giờ còn to mồm, Đa Bảo khó chịu.

“Wey wey wey, bây giờ người gây ra họa là cậu! Cậu nên làm rõ ràng rồi nói!” Đa Bảo cũng không phải là quả hồng mềm*, cô cũng biết ra oai đấy!

* quả hồng mềm: người dễ bị bắt nạt

“Bác gái này, bác ra oai với ai vậy...bác đột nhiên xông tới, tôi mới có thể đụng vào, vội vàng đi mua đồ ăn về dụ dỗ trẻ con à ~” Lông Vàng này rất không có lễ phép, dám kêu Đa Bảo là. . . . . . bác gái. . . . . .

Trong nháy mắt, Đa Bảo tức muốn phát nổ, con hổ không phát uy tưởng là hổ giấy à, là Chức Nữ cả ngày ở nhà chưa từng thấy qua cảnh đời à!

Trong nháy mắt gầm thét, “Cái thằng nhà quê gắn lên cái bộ lông vàng mà giả vờ nguy hiểm cái cứt gì! Lúc chị mày lăn lộn trên xã hội, lông mày còn chưa mọc hết đâu!” Lúc Bát Bảo chạy tới nghe tiếng Đa Bảo đang gào thét, nghe được Đa Bảo nói lời này, thân trải qua bách chiến như Bát Bảo cũng kinh hãi.

Học trò Đa Bảo không cần thầy dạy cũng biết, thành tựu rất tốt!

Lông Vàng này cũng không ngờ người trước mắt nhìn ngây thơ, xinh xắn lại vì một câu thuận miệng nhạo báng của mình mà tức giận. . . . . . Nói lời kinh người khiến cậu cũng sợ hết hồn.

“Không phải là chỉ dẫm lên mấy cái bánh xe ra đường thôi sao, còn coi mình như Na Tra!” Đa Bảo bị câu “bác gái” kia kích thích bây giờ đã không cách nào khống chế óc của mình rồi, cô bị Bát Bảo nhập vào thân rồi. . . . . .

“Đa Bảo. . . . . . Cái đó. . . . . . Lại thêm mấy Na Tra. . . . . .” Giọng nói của Bát Bảo vang lên bên tai Đa Bảo, Lông Vàng vẫn còn ở tại chỗ sửng sốt, chỉ thấy phía sau cậu lại có thêm mấy người, trượt patin như gió đi tới, quan trọng hơn là đều là trai đẹp cao to, người sau lại đẹp hơn người trước.

Đến Bát Bảo quen nhìn trai đẹp trong truyện tranh cũng phải chậc lưỡi hít hà, nhất là thiếu niên tóc đen đi đầu, mang khẩu trang màu đen, lạnh lùng như Hatake Kakashi trong《 Naruto》, chỉ lộ ra một cặp mắt quyến rũ cũng đủ để hấp dẫn mọi ánh mắt.

Bát Bảo nhẹ giọng nói nhỏ bên tai Đa Bảo, “Dựa vào kinh nghiệm xem Anime nhiều năm của tớ. . . . . . người này chính là yêu nghiệt!”

Đa Bảo nhức nhối, trong nháy mắt xấu hổ.

Bát Bảo, người ta tới cứu trợ, cậu lại ở đây ngắm soái ca! Cậu có thể cư xử đúng tình hướng không!

Các cậu thanh niên còn lại vây Đa Bảo và Bát Bảo thành một vòng, cậu dẫn đầu lại đi đến bên cạnh Lông Vàng, từ từ bỏ khẩu trang ra.

Đúng là quá mức yêu nghiệt ~

Đúng như Bát Bảo phán đoán, cậu ấy quả thực là soái ca cực phẩm trong truyện tranh đi ra, da thịt trắng nõn, mặt mũi xinh đẹp, đôi môi đỏ còn hấp dẫn hơn cả con gái.

Trong khoảnh khắc, vô số từ ngữ thoáng hiện trong đầu Đa Bảo. . . . . .

Ngàn năm vạn thụ!

Cuối cùng, bốn chữ này in sâu trong đầu Đa Bảo, vừa nhìn đã biết thụ rồi!

Đa Bảo chỉ bị khuôn mặt xinh đẹp hơn cả con gái của cậu làm kinh hãi một chút, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, cô luôn luôn không có cảm giác với kiểu con trai yêu nghiệt.

Cậu thanh niên nhìn Đa Bảo và Bát Bảo chăm chú một lúc lâu mới đột nhiên mở miệng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói rất thuần phác.

Lúc này Đa Bảo mới cảm thấy cậu ta là con trai, giọng rất chuẩn man.

“Một đám con trai các người không cần bắt nạt con gái chúng tôi! Là con trai thì để xuống khỏi cái patin, chúng ta đều dùng ‘đường 11’!” Đa Bảo không học được từ mẹ cái gì, chiêu đánh đòn phủ đầu này cô lại học rất nhanh, không đợi Lông Vàng nói chuyện, cô mở miệng trước. Bởi vì cô cảm thấy cho dù cô muốn chuồn cũng không chuồn nổi “Phong Hỏa Luân*” của bọn họ.

* Phong Hỏa Luân: ánh xe của Na Tra đó, chắc ai cũng biết rồi nhỉ

Lúc học đại học, đi học phải chạy, lúc ấy Đa Bảo đã theo thói quen gọi hai chân là ‘đường 11’, dù sao hai cái chân dựng lên, rất giống11, phốc. . . . . .

“Chuyện nhỏ, va vào một phát, là lỗi của tôi.” Ai biết vở kịch đột nhiên đảo ngược tình thế, vừa rồi Lông Vàng còn lên mặt mắng mỏ người khác, bây giờ lại không tố cáo với đồng bọn, phải biết rằng bây giờ cậu ta có quân tiếp viện đông đảo đó!

Không chỉ có Đa Bảo kinh ngạc, Bát Bảo cũng kinh ngạc theo.

Ý gì? Fuck? Cầu giải thích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.