Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 123: Chương 123




“Vâng, tổng giám đốc Trần.”

Cứ như thế, cho dù là mua áo sơ mi, quần hay là đồ lót, Trần Tư Khải đều để Tiêu Mộng chọn.

Quần áo đã đành, khi chọn tới đồ lót, Tiêu Mộng hoàn toàn không biết làm sao nữa.

Cái này, cái này, cái này, là sao chứ?

Anh ta mua đồ lót nam cũng bắt cô tham gia sao?

Quá đáng giận!

“Tổng giám đốc Trần, thứ đồ này, tôi thật sự không hiểu, anh tự mình mua đi. Dù sao cũng mặc ở trong, mẫu gì, màu gì, thật sự là sao cũng được.”

Tiêu Mộng đỏ mặt xấu hổ, khua tay, lùi về sau.

Trần Tư Khải mới không tha cho cô nhóc này, anh ta nhìn Tiêu Mộng chằm chằm, không hề để ý tới sự tồn tại của mấy nhân viên phục vụ ở bên cạnh, nói lanh lảnh: “Không được. Mộng, em chọn mẫu mà em nhìn thấy thì sẽ cảm thấy rất quyến rũ đi, nếu em không trực tiếp chọn, vậy tôi mặc lên cho em xem rồi em chọn nhé?”

Tiêu Mộng lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Mẹ ơi, trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, sao còn có loại người mặt dày như Trần Tư Khải chứ?

“Tổng giám đốc Trần… Tôi cảm thấy quyến rũ thì có tác dụng gì chứ, tôi cũng không ngắm.”

Trần Tư Khải cười đầy vẻ kỳ lạ: “Cái đó thì không chắc.”

Tiêu Mộng trợn trắng mắt tỏ vẻ bất mãn, bất đắc dĩ, cô tùy tiện chỉ vài mẫu.

Sau đó, Trần Tư Khải bắt đầu mua quần áo cho Tiêu Mộng, anh ta không hề để ý Tiêu Mộng có phối hợp hay không, mắt liếc nhìn đánh giá dáng người Tiêu Mộng, nhìn trúng mẫu nào, trực tiếp bảo người ta lấy mẫu nhỏ.

Cuối cùng, khi tới quầy áo lót, Tiêu Mộng ra sức lôi Trần Tư Khải, không cho anh ta qua đó, Trần Tư Khải dứt khoát đứng cách vài mét mà kêu to: “Phục vụ, mẫu mới nhất tháng này, lấy cỡ 80B.”

Tiêu Mộng lập tức đỏ bừng mặt, bóp cổ Trần Tư Khải: “Tôi không phải cỡ đó! Tôi không phải! Đừng mua!”

Để ông chủ mua áo lót cho… Như này quá là tệ hại.

Trần Tư Khải cười xấu xa: “Ồ? Với hiểu biết của tôi về cơ thể em đêm hôm đó, chắc là em cỡ này mà, lẽ nào, em còn định mặc cỡ C?”

Mặt Tiêu Mộng liền đen lại, quay người rời đi.

Khóc không ra nước mắt… Một tên đàn ông hiểu rõ về cơ thể của mình như thế, đây là chuyện mất mặt tới mức nào chứ?

Hơn nữa, tên đàn ông này còn là loại đểu giả bụng dạ xấu xa như Trần gấu xấu xa nữa chứ! Huhuhu… Trần Tư Khải để nhân viên phục vụ xách đám túi lớn túi nhỏ, còn anh ta thì nhanh chân đi tới, kéo Tiêu Mộng vào lòng.

Tiêu Mộng làm mình làm mẩy: “Anh buông ra, tự mình đi đi, lôi lôi kéo kéo làm gì?”

“Haha, tôi thích lôi lôi kéo kéo với em đó. Ai bảo cả người em toàn là thịt, giống như lợn con vậy, sờ mềm mềm, rất thú vị.”

Trần Tư Khải vừa nói vừa cười, quả nhiên còn giơ tay sờ loạn trên người Tiêu Mộng.

Cô tức tới mức đỏ bừng mặt: “Tôi không phải là lợn! Tôi rất gầy! Căn bản là không có nhiều thịt như anh nói!”

“Ừ, tôi không chê, chỗ này của em rất nhiều thịt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.