Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 137: Chương 137




Đám phụ nữ trước kia đều chết hết anh cũng không quan tâm, nhưng vừa nghĩ tới Tiêu Mộng đáng yêu non mềm hương tiêu ngọc vẫn như nào…

Kim Lân cứ thế mà lạnh run người.

“Không phải chứ? Cậu đừng dọa tôi…”

Kim Lân nghĩ một lát, tự tát mình một cái, tự mắng: “Cái đồ xấu xa không ra gì! Sao lại dọa cô ấy như thế chứ? Bé con của tôi, có khi nào từ nay về sau sẽ không để ý đến tôi nữa không? Nếu cô ấy không để ý đến tôi, tôi sẽ lên chùa đi tu! Bạc, cậu nói với Tư Khải, tôi không đi ăn nướng nữa, tôi phải đi xin lỗi bé con nhà tôi đây! Nếu cô ấy không tha thứ cho tôi, tôi chết luôn cho cô ấy xem!”

Lôi Bạc cười lớn: “Này, nhóc con nhà cậu nói chính xác chút có được không? Rốt cuộc là cậu đi tu hay là đi chết hả? Hình như hai lựa chọn này chỉ có thể chọn một nhỉ? Hay là, cậu định làm một tên hòa thượng chết? Hahaha….”

Kim Lân hung dữ trừng mắt lườm Lôi Bạc, rồi nhanh chóng chạy về phía Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng nghĩ tới chuyện vừa rồi liền cảm thấy vẫn khiếp sợ, quá đáng sợ, thật sự là sợ chết mất!

Vừa rồi.. suýt chút nữa cô bị người nào đó xử rồi.

Đáng sợ quá!

Nơi đó của đàn ông căng trướng thành cái mức đó, quá đáng sợ!

Tiêu Mộng lau nước mũi, thề sẽ không xem phim!

Mỹ nữa.

“Mộng, em đừng khóc có được không? Đều tại chị, vừa rồi chị nên giúp em.”

Bạch Mị đứng trước mặt Tiêu Mộng, áy náy cúi đầu ấp úng nói.

“Hừ! Chị cứ trợn mắt nhìn trai đẹp, cũng không thèm để ý đến sự sống chết của em! Em bị tổn thương rồi! Đau lòng!”

Tiêu Mộng vừa chỉnh lại quần áo của mình, vừa lẩm bẩm.

Bạch Mị bật khóc, cúi đầu: “Xin lỗi, xin lỗi mà, chị sai rồi, hay là em đánh chị mấy cái đi, em đừng giận nữa.”

Tiêu Mộng đã thay sang quần áo của mình, rửa mặt xong, chu môi quay mặt lại nhìn Bạch Mị, thở dài: “Được rồi, được rồi, em không giận nữa. Lần sau chị đừng có giúp người ngoài nữa.”

Bạch Mị lập tức nín khóc rồi cười, ra sức gật đầu, ôm lấy Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng bị dọa sợ, cũng không làm nữa, thu dọn xong đồ của mình rồi rời đi.

Đến Ngũ Ca thấy cô ở cửa, chào cô mà cô cũng coi như không thấy, cứ thế đi về phía trước.

Ngũ Ca gãi đầu, tự lẩm bẩm: “Bé ngoan làm cục cưng của cậu Kim liền lập tức không coi ai ra gì, đến mình cũng không thèm để vào mắt.”

Lúc này Kim Lân chạy tới, thở dốc, hỏi: “Ngũ Ca, Ngũ Ca! Có thấy người phụ nữ của tôi không?”

Ngũ Ca lập tức nở nụ cười: “Trời ơi, Lân à, cậu chạy nhanh như thế là vì cô nhóc kia sao? Ôi, đi về phía kia, đi nhanh lắm, hình như tức giận rồi.”

Kim Lân lập tức hoảng loạn.

Thật sự giận rồi sao, đến Ngũ Ca cũng phát hiện ra cô giận rồi.

“Tôi đi tìm xem!”

Kim Lân nhanh chóng chạy về phía Tiêu Mộng rời đi.

Đến ô tô cũng không kịp lái, cứ thế mà chạy.

Cuối cùng, anh ta cũng đuổi kịp Tiêu Mộng.

“Bé con…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.