Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 143: Chương 143




Bây giờ Tiêu Mộng mới hoạt động đầu óc, cực kỳ ngạc nhiên nhìn căn phòng nhỏ hào nhoáng này.

Tủ rượu, tủ lạnh mini, hoa tươi, còn cả… đồ ăn ngon… Mà cái căn phòng nhỏ đặc biệt này, vậy mà còn đang chuyển động!

Nhìn qua cửa sổ phía sau lưng Trần Tư Khải, cô phát hiện, cảnh vật bên ngoài đang chuyển động!

“A…. Đây là nơi nào thế? Trời ơi, đây là nơi nào? Anh bắt cóc tôi sao? Không phải là Tiêu Mộng nhảy bật lên, “cốp!” một tiếng đập đầu vào trần xe.

“Ôi…”

Trần Tư Khải thầm thở dài, cô nhóc này chỉ cần tỉnh dậy thì liền không yên lặng nữa, cô có yên lặng hay không đều có thể làm loạn tâm tình của anh, không làm việc nổi nữa, Trần Tư Khải buông laptop ra, ấn Tiêu Mộng ngồi xuống, xoa đầu cô: “Đập đau đầu lợn của em chưa?”

“Chưa…” Tiêu Mộng nghiến răng nghiến lợi đáp, nói xong mới phản ứng lại, đánh mạnh vào tay Trần Tư Khải, nói: “Đầu lợn gì chứ, anh mới là đầu lợn ý! Anh mắng ai chứ?”

“Haha, nhìn xem em ngốc như này, không phải đầu lợn thì là gì? Đây là xe hơi, không phải là nhà, không thể đứng bật lên như thế, may là trần xe này có lót rất nhiều lớp cách âm, bằng không nói không chừng em bị đập thành kỳ lân rồi.”

Tiêu Mộng trợn mắt không phục, âm thầm nghiến răng.

ĐM, ở cùng Trần gấu xấu xa, quả thật là tự hành hạ mình.

Cái tên này ăn nói rất giỏi, luôn bắt nạt cô.

Vừa rồi mắng cô là lợn, giờ lại nói khéo cô là kỳ lân?

Sao anh ta không nói thẳng cô là ác ma đi?

“Anh đưa tôi vào đây kiểu gì thế?”

Tiêu Mộng còn đang tò mò nhìn cái gọi là xe hơi này.

“Không phải chúng ta đã chốt là 8 rưỡi tôi đợi dưới nhà em sao? Tôi đã đợi tới hơn 9 giờ rồi em vẫn chưa ra. Không còn cách nào khác, cũng không thể bỏ mặc cho lỡ chuyến bay được. Tôi tới nhà em tìm em, ai ngờ cửa nhà em lại mở, tôi vừa nhìn liền thấy em vẫn đang ngủ, gọi em mấy tiếng cũng không thấy em tỉnh, không còn cách nào khác, thời gian gấp gáp, tình thế ép buộc, tôi chỉ đành ôm em lên xe, Tiêu Mộng ở là Tiêu Mộng, trên đời này lại còn có ông chủ vất vả, đen đủi như tôi sao? Đi công tác, vậy mà con phải ôm cấp dưới của mình.”

Tiêu Mộng bị người ta nói mà phát ngại, hơi đỏ mặt, cúi đầu, cắn môi áy náy nói: “Xin lỗi, tối qua tôi ngủ muộn quá, giặt rất nhiều quần áo, khi nằm lên giường đã 12 giờ rồi, đương nhiên là không dậy nổi.”

Tiêu Mộng nắm chặt áo ngực màu hồng của mình, vậy mà vẫn còn chưa ý thức được, bây giờ cô đang quần áo không chỉnh tề.

Người đẹp mặc đồ ngủ… Hơn nữa còn là người đẹp mặc đồ ngủ với hai hạt đậu trước ngực như ẩn như hiện… Trần Tư Khải liếc nhìn bên trong bộ đồ ngủ mỏng của Tiêu Mộng, dường như muốn hai hạt hồng hồng kia, anh ta nắm chặt tay thành quyền.

Cho dù cô nhóc này cố ý hay vô tình, dù sao, cô cũng đang quyến rũ anh ta!

Đáng chết, bụng dưới nóng lên, trướng quá.

Thứ nào đó nơi bụng dưới đang điên cuồng gào thét.

Đột nhiên cảm thấy khóa quần là thứ thật thừa thãi, thật sự nên kéo khóa quần xuống, để con quái thú nóng rực bên trong chui ra cho thoáng. .

||||| Truyện đề cử: Mỗi Ngày Đều Bị Anh Rể Thao |||||

Cứ nghĩ linh tinh như thế, biểu cảm của Trần Tư Khải càng ngày càng kỳ lạ.

“Tự em giặt đồ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.