Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 165: Chương 165




Anh liên tục cười, anh cứ thế mà đổi trắng thay đen, vu oan giá họa cho người khác?

Trần Tư Khải cũng không giận, quay hẳn người về phía Tiêu Mộng, hoàn toàn lộ cả thân người cho cô xem, chỉ Tiêu Mộng mà nói: “Vậy thì xin hỏi em, em xông vào như này, nhìn tôi tắm rửa là có ý gì?”

Tiêu Mộng chớp mắt liên hồi: “Tôi… Tôi nào có ý gì? Tôi vào để chất vấn anh!”

“Ồ, tôi không phản đối em đưa ra nghi ngờ hay chất vấn, thế nhưng… Vì sao em lại không mặc quần áo?

Em không mặc quần áo, trần trụi thân người xông vào nhà tắm, lại nhảy nhót trước mặt một người đàn ông cũng không mặc gì… Tôi thật sự không hiểu, em làm như này rốt cuộc là có ý định dâm dục gì hả?”

(⊙_⊙) Nghe những lời có tình có lý của Trần Tư Khải, Tiêu Mộng lập tức nghẹn họng.

Vậy mà cô lại quên mất… Cô cũng không có mặc quần áo!

Sự thật tàn khốc này… khiến cô nhóc vừa rồi còn tràn đầy ý chí chiến đấu hoảng hốt bỏ chạy.

Thật sự là không nhịn được mà khóc ròng mà…

“Đáng ghét quá! Đáng ghét chết mất! Vì sao mình không ăn nói giỏi như Trần gấu xấu xa chứ? Vì sao? A a a a, đã sinh Mộng, sao còn sinh Trần gấu xấu xa chứ? A a a a…”

Tiêu Mộng vừa giậm chân đấm ngực, vừa điên cuồng tìm quần áo, quấn kín người mình trước đã.

Xoạt… Trần Tư Khải tắm xong, đi ra khỏi nhà tắm.

“Hừ!” Tiêu Mộng cực kỳ tức giận, quay mặt lại, đang định gào thét một hồi thì lại lập tức che mặt lại, hoảng hốt kêu lên: “A a a a, vì sao anh không mặc quần áo mà đã đi ra rồi?”

Đáng chết, cái tên này, cả người ướt sũng, cầm chiếc khăn tắm lau đầu rồi đi ra.

Cô vừa liếc mắt liền chính xác nhìn thấy cái thứ ở giữa hai chân anh ta… Vì sao lại nhìn chuẩn thế chứ?

“Haha, buồn cười thật, vì sao tôi phải mặc quần áo? Trên người toàn nước, mặc thế nào chứ?”

Trần Tư Khải khẽ cười, đi về phía Tiêu Mộng như thể xung quanh không có ai.

Haha, dáng vẻ xấu hổ bất lực của cô nhóc này thật thú vị, đáng yêu quá.

Trần Tư Khải thật sự muốn xoa nắn đôi má hồng của cô nhóc kia, trêu chọc cô một hồi.

Tiêu Mộng nghiến răng, rất tức giận vì độ mặt dày của Trần Tư Khải, thế nhưng không có cách nào khác, chỉ đành quay mặt đi, nói: “Vậy anh cũng nên quấn khăn tắm vào chứ?”

Quấn khăn tắm cũng tốt hơn để lộ bộ phận quan trọng nào đó chứ?

Thế này là sao chứ? Rộng rãi khoe hết cả người.

Trần Tư Khải hiên ngang đứng trước mặt Tiêu Mộng, lau tóc chậm rì rì, lười biếng nói: “Vì sao tôi phải quấn? Ở đây cũng không có người ngoài, chỉ có em với tôi. Giữa hai chúng ta… Haha, đều đã thân mật như thế rồi, còn cần làm điều thừa thãi đó sao? Này, Tiêu Mộng, dáng vẻ này của em là có ý gì? Lẽ nào hành vi phóng túng mà em làm với tôi tối qua, chớp mắt cái liền coi như không tồn tại sao?”

“Tôi… không… có!” Tiêu Mộng tức giận quay phắt mặt lại, phồng má nói lớn.

Sau đó lại nhìn thấy anh ta gần trong gang tấc, sau đó lại đỏ bừng mặt, sau đó lại quay mặt đi lần nữa.

Phù phù, trái tim của cô, sắp vỡ vụn mất rồi!

“Không có cái gì?” Trần Tư Khải cười xấu xa, dán người lại, duỗi tay nắm lấy cằm cô, quay mặt cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mình, dọa Tiêu Mộng sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, anh ta xấu xa thổi một hơi về phía đôi mắt Tiêu Mộng: “Không có cái gì? Hử? Nói cho tôi biết! Không quên tối qua… tôi và em… cái đó…”

Mặt của Tiêu Mộng lập tức xẩu hổ tới mức sắc mặt đổi liên hồi, khóe miệng giật giật, hất mạnh tay Trần Tư Khải ra, không chút sức lực bò lên trên giường giống như con sâu, lấy một cái gối che mặt lại, khó chịu nói: “Cái tên xấu xa nhà anh! Tôi không có phóng túng như anh nói! Tối qua… Tối qua tôi cũng không biết sao lại thế… Đều ăn cơm ăn gạo, là người thì đều sẽ có lúc phạm lỗi, anh cứ quên chuyện tối qua đi có được không? Coi như tôi xin anh đó, quên đi!”

“Quên đi?” Trần Tư Khải ngồi xuống giường, một tay nhẹ nhàng xoa xương mắt cá chân trắng nõn của cô, vừa lau tóc vừa cười khan vài tiếng: “Tôi rẻ rung thế sao? Em thịt tôi rồi, tôi lại không đáng một xu nào, tiếp đó liền quên đi? Cứ để em ăn không như thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.