Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 167: Chương 167




Bụng dưới hơi căng, hơi nóng.

Đáng chết, lẽ nào anh ta nghiện cô rồi sao?

Vì sao vừa thể hiện cái tư thế này là anh ta liền bùng cháy chứ?

Vậy mà… vẫn còn muốn cô lần nữa… Ngay bây giờ!

Cũng không biết là bên dưới của cô có còn đau hay không, lần đầu đã kịch liệt như thế, chắc là cô vẫn còn chảy máu.

Bỏ đi, không giày vò cô nữa, để cho cô điều dưỡng lại đã.

Nghĩ như thế, Trần Tư Khải giấu đi ngọn lửa nơi đáy mắt, trầm giọng nói: “Nhóc, em thử nói cho tôi nghe xem, em bá đạo chiếm lấy tôi cả đêm, em nên phụ trách với tôi như nào đây?”

“Á?” (⊙_⊙) Tiêu Mộng giật mình, sau đó bờ môi run lên: “Tổng giám đốc Trần, không phải là… lại muốn vơ vét của tôi 3 tỷ rưỡi nữa chứ?”

Trần Tư Khải ngây người, sau đó bật cười haha.

Lối suy nghĩ của cô nhóc này… thật sự là nhảy số quá nhanh, sao cô lại có thể nghĩ tới đó được cơ chứ?

Xem ra, 3 tỷ rưỡi mà anh ta từng dọa cô đã tạo thành áp lực cực kỳ lớn cho cô.

“Tiền, không thể bù đắp cho thiệt hại tinh thần mà em gây ra cho tôi.”

Trần Tư Khải nhướn mày, ăn không nói có.

“Cái gì? Thiệt hại tinh thần?”

Tiêu Mộng ngây người.

Chết mất, có nghiêm trọng tới thế sao?

Ngủ với anh ta lần nữa, anh ta liền bị thiệt hại tinh thần?

“Vậy phải làm thế nào?”

Trần Tư Khải bò dài người xuống, lồng ngực gần như dính lên người cô, anh ta xấu xa duỗi một bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên ngực cô, cười giả tạo, nói: “Lần này… Tối qua ý… em quá phóng túng, quá lẳng lơ, hại eo của tôi, thận của tôi bị thương, nhỡ nào vì tối qua em đòi hỏi quá độ mà dẫn tới sau này tôi không thể làm tình được nữa, em nói xem, thế không phải là hại cả đời tôi sao?”

Tiêu Mộng trợn tròn mắt.

Cô đòi hỏi quá độ? Có chuyện này sao?

Eo của anh ta, thận của anh ta, không thể làm tình được nữa?

Có chuyện này sao?

Tối qua anh ta nào có chút dáng vẻ nào là thận bị thương chứ? Cô có cầu xin anh ta dừng lại thế nào anh ta cũng không nghe, vẫn hung hãn như thế… Cái miệng trên mặt anh ta, thật sự là giỏi càn quấy.

“Được! Vậy tôi đưa anh đi khám! Đi tới bệnh viện kiểm tra xem!”

Tiêu Mộng cắn răng nói. Chịu trách nhiệm vậy đủ rồi chứ?

Trần Tư Khải cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô, lắc đầu, nói: “Phí công, phí công… Đến bệnh viện cũng phí công, bệnh của đàn ông nào có thể hiểu, nào có thể chữa được chứ? Nếu cả đời này tôi thấy phụ nữ đều không cương lên được, vậy phải làm sao?”

Mặt của Tiêu Mộng liền tái xanh.

Cô lập tức nổi giận, không thèm để ý gì mà quát: “ĐM, chưa từng thấy ai vô lại như này! Chẳng qua là tình một đêm, có cái gì mà ghê gớm thế? Anh sống hay chết tùy anh! Không liên quan tới tôi! Không liên quan!”

Trần Tư Khải cắn đôi môi mỏng, khẽ cười haha: “Ô, mèo con nhà tôi xù lông lên rồi sao?”

“Cút đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.