Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 170: Chương 170




Thế nên, khi Trần Tư Khải thay quần áo xong, mở cửa gian phòng liền thấy Tiêu mọng nhắm mắt, hai tay chắp trước ngực, dập đầu cầu khấn về hướng Đông: “Bồ Tát ơi, xin người phù hộ cho sau này con theo đuổi được đàn anh nhà con, mặc dù con đã không còn là xử nữ, thế nhưng con đảm bảo sẽ dùng thời gian cả đời để đối xử thật tốt với đàn anh, không phải xử nữ cũng không thể tính là tội chết, Bồ Tát ngài cũng không nỡ lòng nhìn người có tình trên thế gian phải chia tách nhỉ, xin Bồ Tát đồng ý cho con sau này làm phẫu thuật khôi phục màng trinh, chỉ cần đàn anh nhà con chấp nhận con, con lấy đầu mình đảm bảo với người, con nhất định sẽ dùng cả đời, tận tâm tận lực đối xử với anh ấy, khiến anh ấy trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này, ông trời phù hộ… À đúng rồi, không được nói phù hộ với Quan thế âm Bồ Tát, vậy thì nói thiện tai, thiện tai vậy. Phù họ con, nhất định phải phù hộ con!”

Sắc mặt của Trần Tư Khải lập tức sa sầm.

Hừ nhóc, em đã theo Trần Tư Khải tôi, vậy mà em còn dám tơ tưởng ở cùng người đàn ông khác? Em tưởng rằng rôi sẽ tha cho em sao?

Trần Tư Khải cực kỳ tức giận, mặc dù có được cơ thể của cô, nhưng rất rõ ràng, trái tim của cô nhóc này… vẫn quanh quẩn ở nơi khác!

Trần Tư Khải đóng mạnh cửa lại, sải bước rời đi.

Rầm!

“A!” Tiêu Mộng bị tiếng đập cửa làm giật mình.

Vội vàng đứng lên, mở cửa ra xem, liền thấy bên dưới có mấy người đi theo sau Trần Tư Khải nghênh ngang rời đi.

Thấy cái tốc độ xe hơi rời đi kia… hình như người lái xe đang cực kỳ tức giận.

“Á, ngột ngạt quá. Ôi, mình thật sự không hiểu nổi, giữa nam nữ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không phải nên là phái nữ tan nát cõi lòng sao? Vì sao cái tên Trần gấu xấu xa này lại hồn bay phách lạc chứ? Mình nhớ rõ ràng tối qua anh ta sung sướng tràn trề, anh ta rất thoải mái cơ mà. Rõ ràng bây giờ mình eo mỏi chân đau… thật sự không hiểu nổi.”

Tiêu Mộng thở dài, hít sâu một hơi, cẩn thận đi xuống tầng.

Trời ạ, việc này gần như là chịu khổ hình, chân rất mỏi, đi một bước cũng cảm thân phần thịt ở nơi giữa hai chân kia đau buốt.

Lại càng thêm căm hận Trần gấu xấu xa!

“Cô Tiêu, cậu chủ có việc phải ra ngoài trước, trước khi đi cậu chủ có bảo tôi đi dạo quanh Rome cùng cô, cô nói xem cô muốn đi chỗ nào thì chúng ta đi chỗ đó.”

Tiêu Mộng đỡ sofa đứng vững, trán đổ mồ hôi, nhìn tình trạng đau buốt giữa hai chân của cô, tối qua Trần gấu xấu xa không hề tiếc chút sức lực nào.

Hừ, khốn nạn, làm chuyện xấu mà anh ta còn chạy trước.

“À, tôi cũng không biết nên đi đâu, dù sao tôi cũng… Tôi… Chân tôi hơi đau, không muốn đi nhiều…”

Trạng thái thân thể bây giờ của cô thì nên nằm nghỉ ngơi trên giường, dù sao cũng là lần đầu tiên, đau như thế, vất vả như thế.

Thế nhưng… khó khăn lắm mới ra nước ngoài, đã tới Ý, cứ nằm ngủ trong phòng không phải là quá lãng phí hay sao?

Ra nước ngoài du lịch mà, vẫn nên ra ngoài thăm thú, không uổng đi một chuyến.

“Anh… Anh tên là gì ý nhỉ?”

“Khang Tử.”

“À, này Khang Tử, anh có thể đưa tôi ra ngoài đi dạo cái chỗ mà tốt nhất là đừng có cần tôi đi bộ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.