Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 172: Chương 172




“Xin lỗi, anh Trần, có phải tôi tới muộn rồi không?”

Một cô gái cao quý đứng dưới đình nghỉ, nhìn Trần Tư Khải cười nhẹ.

“Hử?” Trần Tư Khải lấy lại tinh thần, ánh mắt ngang ngược như dã thú quay qua, nhìn chằm chằm thiếu nữ bên người.

Anh ta khẽ cười, nhưng không đứng dậy, một tay duỗi tay chỉ vào chiếc ghế còn lại, nói: “Không. Chắc là tôi tới sớm, ngồi đi.”

Anna ngây người.

Cô ta không ngờ, người đàn ông nước V này tới phạm vi thế lực của cô ta, nhìn thấy cô công chúa cao ngạo có quyền có thế như cô ta mà anh ta vẫn làm cao như thế!

Anh ta còn không thèm đứng lên sao?

Mặc dù anh ta cực kỳ đẹp trai, mặc dù khí chất trên người anh ta hỗn loạn mà cường thế, mặc dù cô ta rất thích ánh mắt bạo dạn này của anh ta… Nhưng tới địa bàn của băng đảng bọn họ, gặp đứa con gái duy nhất của ông trùm như cô ta, sao anh ta dám vô lễ như này chứ?

Anna cười lạnh lùng âm hiểu, đột nhiên rút một khẩu súng lục từ phía sau ra, tạch một tiếng nhắm thẳng vào đầu Trần Tư Khải.

“Anh Trần, người không coi trọng sự tồn tại của Anna tôi đều phải xuống địa ngục.”

Trần Tư Khải căn bản không coi ra gì, nhe răng cười, khẽ nói: “Người của Chính Hổ Đường tôi, chết cũng phải tới thiên đường.”

Nụ cười không hề sợ hãi của anh ta, thật sự là đẹp như ngọc, cao qúy như lan, khiến Anna giật mình.

Tiếp đó!

Chỉ là chuyện trong chớp mắt!

Khẩu súng trong tay cô ta bị chuyển tới trong tay anh ta giống như làm ảo thuật, Trần Tư Khải nghịch khẩu súng lục trong tay, quay mòng mòng, sau đó dừng lại, đột nhiên cười một tiếng, két một tiếng… Trần Tư Khải bẻ cong đầu súng!

Ô!

Anna giật mình hít sâu một hơi.

Sức lực kia lớn tới thế nào chứ?

Vậy mà lại bẻ cong cả đầu súng lục!

Trần Tư Khải đặt chiếc súng lục đã biến dạng xuống bàn, khẽ cười: “Cô Anna, Chính Hổ Đường tôi không cần sự giúp đỡ của bất kỳ thế lực bên ngoài nào, nếu đã tới gặp cô, chẳng qua có chuyện hợp tác cần bàn. Nếu cô Anna cảm thấy không có gì để bàn, cô có thể xoay người rời đi. Thế nhưng cái đình nghỉ này của nhà cô khá ổn, tôi ngồi thêm một lát.”

Anna nào có từng thấy người đàn ông nào tự cao tự đại, phong độ và coi nhẹ cô ta như này!

Lập tức sững sờ.

Tiếp đó, là sự sùng bái không thể diễn tả thành lời.

“Haha, anh Trần bản lĩnh tốt lắm, tôi rất thích đàn ông biết võ.”

Anna cười xán lạn, thành thật ngồi xuống, ánh mắt dịu dàng như nước chăm chú nhìn Trần Tư Khải.

Trần Tư Khải khẽ cười với Anna, vẫn nghiêng nước nghiêng thành như thế.

Hai người cực kỳ vui vẻ làm chuyện hợp tác.

Bỗng nhiên, Anna để ý thấy ánh mắt của Trần Tư Khải đột nhiên xiết chặt lại.

Hình như anh ta nhìn về nơi nào đó trên sông Tevere… Anna nhìn theo tầm mắt của Trần Tư Khải liền phát hiện có một con thuyền nhỏ từ từ trôi về phía bên này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.