Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 181: Chương 181




Sao lại có biểu cảm thèm khát không chịu nổi như kia chứ?

Tiêu Mộng cảm thấy trời đất quay cuồng, vì dán chặt với lồng ngực Trần Tư Khải, ngực cô cộm đau quá.

Cô bị ép ngửa cổ lên, bị ép đón nhận nụ hôn như cuồng phong bão táp, bị ép phải nhận lấy môi lưỡi nóng ấm cuồng nhiệt của anh ta.

Trong lúc đó, cô thử hé mở mắt nhìn người đàn ông này, thế nhưng, chỉ một ánh mắt đã khiến cô nhìn thấy vầng trán sắc sảo của anh ta, sợ tới mức lạnh cóng, nhanh chóng nhắm tịt mắt lại.

Sự quyến rũ vô cùng lạnh lùng và u ám trên mặt anh ta có thể cướp đi trái tim của tất cả phụ nữ.

Nước sông mát lạnh thấu tâm can… Bụi cây rậm rạp hai bên bờ… Tiếng chim hót ngẫu nhiên… Dòng nước chảy róc rách… Chiếc thuyền nhỏ tùy ý trôi nổi… Anh ta cả người nóng rực, cùng với cô hoảng hốt không biết làm sao… Tất cả… đột nhiên giống như một giấc mộng, là tồn tại không hề chân thật.

Hôn mãi, hôn mãi, Trần Tư Khải cảm thấy đổi khác.

Càng muốn nhiều hơn… Muốn thân người mềm mại này càng thêm đón nhận và kích tình.

Ôm càng chặt hơn, gần như siết chặt vòng eo của Tiêu Mộng, khiến cô túm lấy anh ta, nức nở: “Đau…

Đau… Nhẹ chút…”

“Haha…” Trần Tư Khải rời khỏi môi cô, cúi đầu, xoay sang hôn lên vai cô, thỉnh thoảng còn tinh nghịch cắn vài cái, trầm giọng nói: “Nhẹ chút? Bây giờ tôi không có làm tình với em, cũng không có làm đau em, cũng không có dùng sức gì cả, vì sao em lại nói nhẹ chút? Nhẹ chút gì chứ?”

Tiêu Mộng thở dốc, nghe thấy lời Trần Tư Khải nói liền xấu hổ, sau đó bĩu môi nói: “Anh chỉ biết nghĩ lung tung, người háo sắc nhất chính là anh đó, người ta căn bản không có ý gì khác, nhưng anh nói lại nghĩ sai lệch đi. Tôi bảo anh đừng có ôm eo tôi chặt như thế, bảo anh thả lỏng một chút. Cái người này, thật là…”

“Nhóc, em thử dưới nước chưa??

“Cái gì?” (⊙_⊙) Tiêu Mộng nhất thời không hiểu lời anh ta nói.

Cái gì mà, thử… dưới nước?

“Haha, chính là, làm cái đó ở dưới nước…”

Rầm… Tiêu Mộng lập tức hiểu!

Xấu hổ tới mức đấm Trần Tư Khải: “Tối qua mới là lần đầu của tôi, tôi nào có thử qua chứ? Tôi thử với ai hả?”

“Haha, vậy được, bây giờ thử với tôi, ở ngay đây.”

Tiêu Mộng lập tức muốn ngất đi.

“Anh dám? Trần Tư Khải! Nếu anh dám bắt nạt tôi như thế, tôi… tôi… tôi… tôi liền trốn đi! Cả đời này không cho anh tìm được!”

ĐM, cái tên điên biến thái háo sắc!

Vậy mà lại nghĩ… muốn làm cái đó… ở đây… Còn mặt mũi nào nữa chứ?

“Hahaha…” Trần Tư Khải ôm lấy cô, không nhịn được mà cười vui vẻ.

Ôi, tại sao trêu chọc cô nhóc này lại khiến tâm tình tốt thế chứ?

Giữa sóng nước dập dờn, anh ta lặng lẽ kéo lấy tay cô, đặt vào dưới thân mình… Ô…(⊙_⊙) Cả người Tiêu Mộng cứng ngắc, tay của cô… tay của cô

Sờ trúng… của anh.

Cô vội muốn rụt tay lại nhưng nghe thấy giọng nói trầm thấp gấp gáp và đè nén của Trần Tư Khải: “Em dám chạy thì tôi dám muốn em ngay trong nước!”

Ờm.

Tiêu Mộng không dám nhúc nhích nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.