Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 193: Chương 193




“Cô biết ăn nói thật đấy, cô nói những lý lẽ này với cậu chủ đi, đừng nói với tôi, tôi không muốn nghe. May mà cậu chủ nhà tôi thông minh hơn cô, liệu sự như thần, biết cô sẽ làm thế này nên đã sao chép video từ lâu rồi.”

“Hả? Sao chép rồi à? Vậy video đó đã bị Trần gấu xấu xa sao chép rồi ư?”

Tiêu Mộng đột nhiên cảm thấy bầu trời sụp đổ.

Quả nhiên vẫn là Trần gấu xấu xa bụng dạ khó lường nhất!

Tiêu Mộng tức đến mức đấm chân giậm ngực.

Khang Tử nhìn Tiêu Mộng lần nữa rồi xoay người rời đi.

Anh ta không muốn ở phòng Tiêu Mộng quá lâu, là người cậu chủ tin tưởng nhất, anh ta hiểu tính cậu chủ, cô gái này hiện đang là người cậu chủ quan tâm nhất, ai ở bên cạnh cô lâu thì cậu chủ sẽ không vui.

Cậu chủ của họ có tính chiếm hữu mãnh liệt lắm.

“Này Khang Tử, anh chờ một chút.” Tiêu Mộng bật dậy, đuổi theo ôm lấy cánh tay Khang Tử.

Khang Tử cau mày, hất tay ra khiến Tiêu Mộng văng ra hai mét.

Cô loạng choạng mãi mới đứng vững, suýt thì ngã dập mông.

Tiêu Mộng bị hất ra một cách khó hiểu, cô chớp mắt, cảm thấy kỳ lạ mà hét lên: “Sao anh lại tấn công người khác chứ? Tôi có làm gì anh đâu!”

Khang Tử xụ mặt: “Cô muốn nói gì thì nói, đừng lôi lôi kéo kéo.”

Nếu bị cậu chủ nhìn thấy, không biết anh ta sẽ xui xẻo thế nào.

Anh ta có mấy cái đầu đâu mà dám tới gần người phụ nữ của cậu chủ?

“Anh có phải người thời này không hả? Tôi thật sự nghi ngờ anh có phải là người đến từ mấy nghìn năm trước không đấy!”

Tôi mới túm lấy tay anh đã bị gọi là lôi lôi kéo kéo rồi hả?

Chết tiệt, không có lý lẽ! Tôi khoác vai các bạn nam trong lớp cũng là điều rất bình thường mà!

Bây giờ là thời đại nào rồi, anh đúng thật là, tôi thật sự cạn lời rồi đấy!”

Khang Tử vẫn nghiêm mặt: “Cô muốn nói gì, nếu không nói thì tôi ra ngoài đây.”

Cô còn dám khoác vai với bạn nam trong lớp?

Để sau này cô thử xem.

Đến lúc đó cô sẽ biết, đã trở thành người phụ nữ của cậu chủ, cô còn dám làm vậy nữa không?

Trừ khi cô muốn hại chết những nam sinh đó… Hừ, cô nhóc ngu ngốc!

“Ồ, tôi muốn hỏi chút… Hì hì, Khang Tử à, tôi có một người bạn thân, cũng coi như là chị em tốt tên là Tô Lam…”

Tiêu Mộng cười hì hì, quan sát vẻ mặt Khang Tử.

Khang Tử nghe thấy hai chữ Tô Lam, sắc mặt lập tức đen lại.

“Ừm… Sao trong máy tính của anh lại có ảnh của Tô Lam? Có phải anh thích chị Lam không? Nói đi mà, thích ai cũng không phải chuyện gì đáng mất mặt, anh nói đi mà, tôi đảm bảo sẽ giữ bí mật cho anh.”

Khang Tử dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Tiêu Mộng, lạnh lùng bảo: “Tôi không quen Tô Lam. Người không quen thì sao thích được? Mong cô đừng suy đoán lung tung nữa, tôi không quen biết Tô Lam!”

Nói xong Khang Tử bước ra ngoài, “rầm” một tiếng đóng mạnh cửa lại.

Tiêu Mộng giật mình, toàn thân run lên.

“Cái gì vậy trời? Tính tình khó ưa thế, xem cái bản mặt xụ dài ra của anh, muốn doạ chết ngươi khác, làm cương thi à? Xuỳ… không thích Tô Lam thì sao anh lại lén chụp ảnh người ta? Tôi khảo nghiệm rồi, đàn ông đều có tính này, phụ nữ thì cô đơn cả đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.