Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 216: Chương 216




Hai nhỏ… Lam Nhạn bị lời này kích thích.

Cậu chủ Kim này… bản lĩnh tiếp cận thật đúng là khá.

Lam Nhạn vội vàng chạy tới, cũng leo lên xe hơi. Kim Lân cầm điện thoại nói vài câu lên đó, sau đó lái xe đi về phía trước.

Ở trên xe, Lam Nhạn nhìn Kim Lân đeo kính râm đang phóng khoáng lái xe ở phía trước, lại nhìn cô gái nhỏ Tiêu Mộng bên cạnh.

Đến gần lấy tay nhéo nhéo tay Tiêu Mộng, Tiêu Mộng ngước mắt lên nhìn cô ta, Lam Nhạn liền lặng lẽ chỉ chỉ Kim Lân ở phía trước, dựa gần bên tai Tiêu Mộng, trộm nói: “Anh ta… Anh ta có vẻ rất thích cậu nha.”

Vẻ mặt Tiêu Mộng lập tức trở nên đau khổ, mặt nhăn lại, nhanh chóng liếc mắt nhìn sườn mặt Kim Lân, sau đó nghiêng người nói nhỏ vào tai Lam Nhạn: “Anh ta là kẻ điên, để ý đến anh ta làm gì!”

“Kẻ điên cái gì hả, tớ thấy người ta không giống kẻ điên chút nào, người ta bình thường lắm, so với cậu còn bình thường. Cậu bớt vu oan bậy cho người ta đi, đúng thật là chàng trai khôi ngô!”

Tiêu Mộng một đầu vạch đen, trừng mắt liếc Lam Nhạn một cái.

Ba người bị Kim Lân đưa tới một nơi rất yên tĩnh, xem ra là quán cà phê không phải người bình thường có thể tới, người ở bên trong rất ít, nhưng mà cảnh vật xung quanh vô cùng tốt, phòng rất lớn, trang hoàng thanh lịch, trang trí sa hoa.

“Đây đây đây, mời ngồi, chỗ này không tệ, có thể nếm được hạt cà phê xay tay chính cống, cà phê nơi này em cẩn thận nếm thử xem, dư vị thật sự rất thơm.”

Kim Lân vô cùng nhiệt tình mà nhường chỗ cho Lam Nhạn, Tiêu Mộng cũng muốn ngồi cùng một chỗ với Lam Nhạn, lại bị Kim Lân kéo tới bên cạnh anh ta.

“Tới, em với tôi ngồi cùng nhau.”

Kim Lân đem Tiêu Mộng ấn xuống, sau đó búng tay, người phục vụ đã chờ từ sớm đi đến.

“Cậu Kim, hôm nay có thời gian rảnh đến đây.” Người phục vụ xem ra nhận biết cậu chủ của Tập đoàn tài chính Vàng Bạc, Kim Lân.

Tiêu Mộng nhìn Lam Nhạn trước mặt, bĩu môi rất cao.

Hừ, cô không muốn ngồi cùng một chỗ với anh ta, có áp lực.

Kim Lân gật đầu: “Ừ, mang theo bạn gái của tôi đến đây chơi, lấy cà phê sở trường nhất ở nơi này của các cô tới đây, đúng rồi, thêm vài phần đồ ăn nhẹ, đẹp đẽ chút.”

Người phục vụ nữ cung kính gật đầu, cúi chào, mỉm cười rời đi.

Kim Lân xoay người, cười hì hì nhìn Tiêu Mộng, trong mắt vui vẻ và tình yêu cuồng nhiệt, bất giác liền duỗi tay qua, nhéo nhéo khuôn mặt của Tiêu Mộng, nói: “Ôi, sao tôi thấy em gầy hơn một chút? Có phải đi công tác ăn uống không ngon không? Điều này không thể được, không thể đem bé con nhà tôi đói gầy, cơm chiều tôi bồi bổ cho em, ăn chút đồ bổ cho cơ thể, được không?”

Tiêu Mộng chán ghét mà đánh tay Kim Lân xuống, khuôn mặt đã đỏ ửng, bẹp miệng, không vui nói: “Anh đừng một hơi kêu bé con được không, để người ta nghe được sẽ hiểu lầm.”

“Ha ha, người ta không có hiểu lầm, em vốn dĩ chính là bé con của tôi mà.”

Lam Nhạn nhìn thấy bộ dạng đương nhiên vẻ mặt sáng sủa kia của Kim Lân, lập tức nhịn không được, bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.