Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 224: Chương 224




Lam Nhạn vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Mộng: “Ôi, cậu đừng nói nữa, cậu đúng là người có phúc, tình huống nguy hiểm như vậy, mà Kim Lân lại liều mạng cứu cậu. Nếu như hôm nay không có anh ta, tớ đoán giờ này cậu đi đời rồi. Tiêu Mộng, nói thật, tớ thấy Kim Lân tốt hơn Trần Tư Khải gấp nhiều lần. Ít nhất thì Kim Lân đối xử với cậu rất chân thành và ấm áp.”

Tiêu Mộng ngừng khóc, mở to hai mắt, ngẩng đầu lên nhìn Lam Nhạn: “Ý cậu là Trần Tư Khải đối xử không tốt với tớ?”

“Aiz, cũng không phải là không tốt, nhưng tớ luôn cảm thấy không thể hiểu được trong đầu Trần Tư Khải đang nghĩ gì. Còn Kim Lân đối xử với cậu rất tốt, liếc mắt là nhìn ra. Không bằng, cậu theo Kim Lân cũng được, cũng coi như báo đáp ân nhân của mình.”

Mặt Tiêu Mộng đỏ bừng, rồi nhanh chóng trở nên trắng bệch, mãi lâu sau mới ngập ngừng nói: “Tớ, sao tớ có thể xấu xa như vậy được chứ? Tớ… thật ra tớ muốn nói cho cậu… cái đó của tớ bị… Trần Tư Khải… làm cho rách rồi.”

Lam Nhạn nhíu mày: “Không phải cậu và Trần Tư Khải đã sớm ấy ấy rồi sao?”

“Ôi, cái đó là giả, thực ra chúng tớ chưa xảy ra chuyện gì cả, là anh ta lừa tớ. Lần du lịch nước ngoài kia mới là lần đầu tiên bị anh ta làm cái đó.”

*** Lôi Bạc đỡ Kim Lân lên xe, hỏi anh ta: “Vẫn ổn chứ, cậu còn trụ nổi không?”

Sắc mặt Kim Lân vô cùng nhợt nhạt, lắc đầu: “Không sao, chỉ thấy rất đau thôi.”

“Nói nhảm! Vết thương lớn như vậy, tôi còn nghĩ sao tên nhóc nhà cậu còn chưa ngất đi?”

“Không phải là… còn phụ nữ ở đó sao? Tôi phải tỏ ra mạnh mẽ chứ?”

“Cậu thì hay rồi, nguy hiểm như vậy, cậu thật sự thích cô ta hả? Trồng cây si rồi hả?”

Kim Lân thở dài, lãnh đạm nói: “Không biết nữa, chỉ biết vì cô ấy, có chết tôi cũng cam lòng.”

Lôi Bạc lắc đầu, phóng xe đi nhanh.

Anh ta đột tự giễu cười to: “Vừa rồi tôi thấy cái cô gái đánh đá kia cũng khóc. Cái cô Lam Nhạn gì đó khóc bù lu bù loa lên, trời đất, nãy còn nói chuyện như súng bắn liên thanh, bộ dạng chanh chua đanh đá, thế mà động tí là khóc? Nhưng mà nhìn bộ dạng của cô ta cũng có nghĩa khí đấy.”

Kim Lân hít một hơi lạnh, nói: “Người phụ nữ của cậu đâu rồi?”

Lôi Bạc cười: “Tôi quên mất cô ta còn ở đó, kệ đi. Nghe thấy tiếng nổ tôi liền chạy ra, còn hơi đâu mà quan tâm đến cô ta nữa?”

Kim Lân cười ngoác miệng, còn không quên trêu chọc Lôi Bạc: “Cậu đúng là đồ độc ác, đừng nói là tiền cà phê cũng để cô ta trả đấy nhé.”

Lôi Bạc bị Kim Lân nhắc nhở, quả nhiên khuôn mặt anh tuấn co rút lại: “Ôi, tôi thật sự quên trả tiền rồi.”

Lôi Bạc đưa Kim Lân đến bệnh viện, bên bệnh viện nhận được cuộc gọi, một nhóm chuyên gia đã sớm tập trung ở đó, chờ cậu Kim đến.

Lôi Bạc không ngừng gọi điện, một lúc sau, ngay cả Trần Tư Khải cũng vội vàng chạy tới.

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế? Nãy còn lành lặn sao giờ cánh tay đã bị thương rồi?”

Trần Tư Khải dẫn Khang Tử vào phòng cấp cứu, nhìn Kim Lân đang bị một đám bác sĩ vây quanh, cau mày hỏi Lôi Bạc.

Lôi Bạc lập tức giơ hai tay lên trời, làm ra bộ dạng đầu hàng: “Đừng nhìn tôi, cũng đừng hỏi tôi, tôi không ở cùng với cậu ta. Cậu ta vì cứu cô bạn gái nhỏ mới thành ra thế. Rất chi là anh hùng, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu ta vọt tới, bạn gái an toàn còn cậu ta thì bị thương.”

Trần Tư Khải vuốt gấu áo, nhấc chân đi tới, nhìn thấy Kim Lân ở trên giường qua mấy bác sĩ, trong lòng có chút xót xa.

Từ nhỏ Lân đã được cả nhà họ Kim chăm sóc như một hoàng tử nhỏ, mặc dù chưa từng được trải qua sự ấm áp của tình mẫu tử nhưng từ nhỏ đến lớn muốn gì được nấy, đã bao giờ phải chịu đựng những việc uất ức như này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.