Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 291: Chương 291




Cuối cùng, mãi cho tới khi Tiêu Mộng bị hôn tới mức hơi thở hỗn loạn, yêu kiều rên lên, bàn tay nắm chặt lấy quần áo của anh ta, nghiêng nghiêng ngả ngả.

Trần Tư Khải rời khỏi môi cô, cúi đầu xuống, ôm cô vào lòng, anh ta tựa vào vai cô, thở dốc.

Đáng chết, bên dưới… cứng rồi.

“Họ Tiêu kia… Em… Sau này chuyên dùng làm khăn lau miệng cho tôi là được… Cứ lau cho tôi như này, rất tốt.”

Tốt cái đầu anh ý! Tiêu Mộng trợn mắt coi thường.

Anh tốt, tôi không tốt!

Tôi sắp ngạt thở chết rồi! Hôn tới mức lưỡi người ta tê dại, môi còn đau.

Đây là loại ngựa giống hàng giới hạn! Nơi bụng dưới anh ta căng cứng, cộm khiến người cô cũng đau, bây giờ cô thuộc về loại phụ nữ thành thục đã có kinh nghiệm, đương nhiên cô hiểu, chỗ đó của đàn ông cứng lên có nghĩa là gì.

“Tổng… Tổng giám đốc Trần, muộn lắm rồi, anh về đi.”

Trần Tư Khải xoa nắn mông Tiêu Mộng, giọng nói trở nên khàn khàn mà nóng rực: “Nhóc, gọi tôi là Tư Khải… Ngoan…”

Ôm chặt lấy cô, dịu dàng, khẽ xoa nắn, căn bản không định rời đi.

Tiêu Mộng vặn vẹo thân người: “Muộn lắm rồi, ngày mai còn phải đi làm, về nghỉ ngơi sớm đi.”

Á… Tiêu Mộng liền nghe thấy tiếng gầm nặng nề phát ra từ cổ họng Trần Tư Khải.

Trần Tư Khải càng ôm cô chặt hơn, hơi thở nóng rực: “Nhóc, em cố ý quyến rũ tôi hả?”

(⊙_⊙) “Tôi… Tôi nào có!”

Trời đất thiên địa ơi, cô không có nói gì cả, cũng chẳng làm chuyện ám muội gì cả!

Trần Tư Khải thở dốc, bàn tay ôm lấy mông Tiêu Mộng, ôm lấy người cô lên, dán chặt vào anh ta.

“Em… Em đang cọ vào chỗ đó của tôi…” Trần Tư Khải cười xấu xa, nói.

“Chỗ nào?” Tiêu Mộng hỏi, lập tức cô liền hiểu, mặt lập tức đỏ bừng lên.

Cô không có mà! Cô không có!

“Em biết rõ là chỗ nào.”

Tiêu Mộng rối tung rối mù, lắp bắp nói: “Không, không phải… Tôi không cố ý… Anh về đi, nha.”

Trần Tư Khải ngửi tóc Tiêu mộng, tham lam hít lấy, nỉ non: “Em thật thơm… nhóc Mộng, tôi muốn em…”

Cả người Tiêu Mộng ngây ngốc.

Không phải chứ, suốt cả đêm qua… bây giờ anh ta vẫn còn nhu cầu về cái kia?

Có phải… quá dũng mãnh rồi không?

Tiêu Mộng sợ tới mức cả người bắt đầu co quắp, giọng hơi run run: “Không, không được… Ở đây không được… Tuyệt đối không được…”

“Haha…” Trần Tư Khải khẽ cười, rời khỏi người Tiêu Mộng, khẽ chạm lên mũi cô, nói: “Tôi biết là em vẫn mệt, tôi nhịn vậy. Sáng mai tôi tới đón em đi làm, tối nay em ngủ ngon nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.