Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 298: Chương 298




Bên má cô, chính là khuôn mặt của Trần gấu xấu xa!

Trời ơi! Bọn họ sát gần nhau quá!

Tư thế này… khiến người ta không chịu nổi!

Làn da của cái tên này cũng rất đẹp, trắng nõn mượt mà, màu da rất khỏe mạnh.

“Ồ, em đang xem bạn học nói chuyện à, nick nào là của em, sao em không nói gì?”

Trần Tư Khải híp mắt lại, đọc nội dung nói chuyện, anh ta đã đọc được 80-90%.

Thì ra, cô nhóc này đang lo lắng chuyện nộp nguyện vọng đại học Tiêu Mộng nuốt khan, nói: “Tôi không muốn nhắn… Này, tổng giám đốc Trần, anh có thể cách xa tôi một chút không?”

“Hử?” (⊙_⊙) Trần Tư Khải thấp giọng hừ một tiếng, hơi quay mặt sang… Vì hai người vốn dĩ đã áp rất gần, rất sát… thế nên… môi của anh, rất tự nhiên sượt qua mặt Tiêu Mộng.

Mặt Tiêu Mộng lập tức đỏ bừng, mắt trợn to, không dám thở mạnh.

Trần Tư Khải hơi lùi mặt về sau một chút, môi anh ta cách mặt Tiêu Mộng chỉ có vài centimet, anh ta hơi thở ra: “Vì sao phải cách em xa một chút?”

Có lẽ vì tối qua ngủ quá ngon, hoặc là vì hôm nay vốn là ngày đào hoa nở rộ, hoặc là vì hôm nay đầu óc cô có vấn đề gì, nói túm lại, lúc này, Tiêu Mộng nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, đột nhiên có một suy nghĩ cực kỳ mãnh liệt ập tới!

Đôi mắt đẹp như này, sống mũi đẹp như này, đôi môi đẹp như này… không khinh nhờn một lát thì không bình thường!

Tiêu Mộng chập mạch, cô cũng không biết vì sao, cô đột nhiên tiến tới… Chụt!

Cô chủ động hôn lên môi Trần Tư Khải.

(⊙_⊙) Trần Tư Khải lập tức sững người.

Lần nào… cũng là anh ta cưỡng ép cô, lần nào cũng là anh ta đóng vai cậy mạnh cưỡng ép cô, anh ta thật sự không ngờ được, anh ta còn có thể hưởng thụ cô nhóc Tiêu Mộng này chủ động trêu chọc… Bất ngờ… giống như nước lũ, lập tức cuốn lấy Trần Tư Khải.

Vui mừng, từ trên trời rơi xuống, đổ ập lên Trần Tư Khải khiến anh ta sững sờ.

Anh ta không hề động đậy, hơi híp mắt lại, hơi ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt ngay gần trước mắt.

Tiêu Mộng nhăn mũi lại, thưởng thức đôi môi trai đẹp, hương vị kia… còn hơn cả ăn thạch.

Vậy thì… hay là tới lần nữa?

Thế nên, nhân lúc Trần Tư Khải còn đang trong trạng thái cá sấu ngủ say, Tiêu Mộng lại dán tới, chu đôi môi đỏ hồng, chạm lên môi của Trần Tư Khải.

Lần này… khi cô muốn rời môi đi, Trần Tư Khải đã không cho phép cô muốn tới thì tới muốn đi thì đi nữa, bàn tay giữ lấy gáy cô, nụ hôn ngọt ngào càng thêm sâu hơn.

Tiêu Mộng ừ hứ hai tiếng, bàn tay đặt lên ngực Trần Tư Khải, từ từ nhắm mắt lại.

Chị Tố Chân ôm một đống báo cáo, đang định đi vào, đột nhiên chết cứng ở góc tường!

Trời ơi!

Giữa ban ngày ban mặt mà lại diễn phim kích tình?

Tổng giám đốc Trần thật sự… không để ý tới mọi người bàn luận nữa?

Chị Tố Chân nhìn mà đỏ mặt tía tai, sau đó nhẹ nhàng lùi về sau.

Trần Tư Khải đang nồng nhiệt hôn Tiêu Mộng lại càng thêm buồn phiền vì hành động lúc này của mình.

Sao thế này, tại sao vừa đối mặt với Tiêu Mộng, anh ta liền không thể ngừng được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.