Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 302: Chương 302




Bên trong còn có người của bộ phận bán hàng ngồi trên sofa, Tiêu Mộng đứng ở cửa khẽ hỏi: “Tổng giám đốc Trần, anh gọi tôi?”

“Ừ, buổi trưa đặt đồ ăn ngoài, đặt cho tất cả thư ký, hôm nay nhất định phải tăng ca.”

Khi đôi mắt lạnh lùng quyết đoán nhìn về phía Tiêu Mộng thì đồng tử hơi co lại.

Đôi môi mỏng của Trần Tư Khải còn bất giác khẽ nở nụ cười.

“À, vâng.” Tiêu Mộng gật đầu, đi ra ngoài.

Đặt đồ ăn ngoài… Trời ơi, công ty bận thế, đến thời gian ra ngoài ăn trưa cũng không có.

“Này, mọi người, tổng giám đốc Trần nói, trưa nay cùng nhau đặt đồ ăn ngoài, mọi người muốn ăn gì?” Tiêu Mộng đứng giữa phòng thư ký, lớn tiếng hỏi.

Tất cả thư ký đều nhảy cẫng lên: “A, hôm nay nhất định phải đặt đồ ăn.”

“Đúng thế, gần đây quá nhiều việc, chỉ có thể chạy tiến độ thôi.”

“Tôi thích ăn đồ Quảng Đông ở quán bên cạnh.”

“Tôi thích ăn đồ Pháp!”

“Đồ ăn nhanh Thiên Thiên ở hướng Đông cũng khá ngon.”

Đám thư ký bắt đầu hứng thú bàn luận.

Tiêu Mộng rất nghiêm túc ghi lại loại đồ ăn và số lượng.

Dù sao cô cũng rất rảnh rỗi, đằng nào cũng rảnh, thế nên cô rất vui vẻ nhận chuyện đặt đồ ăn.

Gọi điện cho mấy quán đồ ăn nhanh, đã chuẩn bị xong bữa trưa, lúc này, điện thoại mới của cô reo lên.

“Trời ơi, nhạc chuông của chiếc điện thoại này thật hay, hay tới mức mình còn chưa quen nữa.” Tiêu Mộng lẩm bẩm, nhấn nghe máy.

“Alo, ai đó?”

“Tôi…”

Bên kia truyền tới giọng nói như tơ lụa của người nào đó.

Ngọt ngào, nhẹ nhàng, mang theo chút vui mừng nhảy nhót.

Á (⊙o⊙)… “Cậu Kim!”

Tiêu Mộng nhỏ giọng, trước tiên nhìn về phía sau, chỉ sợ lúc này Trần Tư Khải đi ra, bắt ngay tại trận.

Thật là, Trần Tư Khải quản cô cực ngoan ngoãn phục tùng, dường như nghe điện thoại của Kim Lân là tội chết vậy.

“Haha, là tôi đây, cậu Kim, tay anh sao rồi?”

Tiêu Mộng vừa che điện thoại, vừa đi về phía cửa thông gió, ngoài ban công không có ai, cũng không sợ Trần Tư Khải đột nhiên ra ngoài sẽ nghe thấy.

“Trời ơi, Mộng, coi như tôi xin em có được không? Em có thể đừng gọi tôi là cậu Kim nữa không?”

“Vậy tôi gọi anh là gì?”

“Anh Lân.”

“… Á, thôi đừng…”

Anh Lân… Cái kiểu này, nghe thế nào cũng thấy nổi hết da gà.

“Vậy được, vậy em gọi tôi giống như Lôi Bạc vậy, gọi tôi Lân là được, như thế thì được rồi chứ?”

Tiêu Mộng gãi đầu, hơi do dự: “Cái này… Cái này…”

“Xin em đó, xin em đó, xin em đó…” Kim Lân ở bên kia ngọt ngào cầu xin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.