Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 308: Chương 308




Trần Tư Khải thầm mắng một tiếng, nhưng trước mặt Lưu Diệc Hàn lại không tiện trút giận, chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện này, rồi nói chuyện về dự án ở sa mạc Sahara cùng Lưu Diệc Hàn.

Nói được mấy câu, Lưu Diệc Hàn nhớ ra gì đó, cười nói: “Vừa rồi, hình như tôi nhìn thấy xe của Lân ở dưới tầng, cậu ta không lên sao?”

“Ai?”

Rầm! Trần Tư Khải lập tức liền ngước mắt lên, nghiêm nghị nhìn chằm chằm Lưu Diệc Hàn.

Ánh mắt ấy, phần lớn là nghi ngờ và buốt lạnh.

Khiến Lưu Diệc Hàn nhìn mà không khỏi cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Mẹ ơi, anh vừa mới trở về, không phải là nói sai gì rồi chứ.

“Xe của Lân, trông giống như xe của Lân.”

“Lân ở dưới tầng?” Trần Tư Khải gõ tay lên mặt bàn, liên tưởng chuyện Kim Lân tới công ty cùng với việc Tiêu Mộng đột nhiên chạy mất với nhau… “Chết tiệt!” Trần Tư Khải ném cây bút ký xuống bàn, tức giận mắng một câu.

Lưu Diệc Hàn cũng không biết Trần Tư Khải đang tức giận cái gì.

Anh ta đâu biết, trong lòng tổng giám đốc Trần lúc này đang ngập tràn ghen tuông.

Lưu Diệc Hàn đi ra khỏi phòng làm việc của Trần Tư Khải, cứ luôn cảm thấy có chỗ không ổn.

Anh ta trở về phòng làm việc của mình, thu dọn qua loa, rồi gọi điện cho Lôi Bạc.

“Bạc à…”

“Diệc Hàn, cậu ở bên đó như thế nào rồi?”

“Tôi về rồi, đang ở công ty.”

“A? Sớm như vậy đã về rồi, tối nay tôi đón cậu đi ăn mừng!”

“Bỏ đi, công ty có nhiều việc, không phải là vẫn tăng ca đây sao.”

“Trời ơi, cậu vừa trở về, tôi nói cậu nghe, mấy hôm nay, ôi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Chuyện lớn gì?”

“Lân và Tư Khải… trở mặt rồi!”

“A!”

Tới khi Lôi Bạc lôi thôi dài dòng kể xong chuyện tối đó, Lưu Diệc Hàn đã ngây ngốc.

Chết mất, từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Hình như… vừa rồi anh ta nói sai thật rồi: “Bạc, tôi chết chắc rồi, vừa rồi tôi nhắc tới Lân, tôi chết chắc rồi.” Lưu Diệc Hàn lẩm bẩm.

Bên kia Lôi Bạc ôm trán, cực kỳ cảm thán: “Không sao, mấy người chúng tôi đều chết hết một lượt rồi, thêm cậu cũng không sao. Hiện giờ, tôi còn chưa nghĩ ra chuyện của Tư Khải và Lân nên giải quyết thế nào, trừ khi hai người họ có một người buông tay trước.”

Lưu Diệc Hàn nói chắc nịch: “Vậy tôi báo trước với cậu một câu, Tư Khải tuyệt đối sẽ không buông tay. Tư Khải căn bản không phải loại người sẽ thay đổi ý định vì người khác.”

Lôi Bạc thở dài: “Đây cũng là lý do tôi lo lắng. Lần này, Lân cũng hăng máu, nhất định phải giành lại Tiêu Mộng.”

Hai người bạn thân trợn mắt há miệng nói chuyện điện thoại, nhất thời mơ màng không biết bắt đầu từ đâu.

Ăn xong, Tiêu Mộng đến bệnh viện thay thuốc cho Kim Lân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.