Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 360: Chương 360




“Haha, cô ấy vốn là người phụ nữ của tôi.”

“Này, là người cạnh tranh, tôi và cậu có quan hệ bình đẳng, cạnh tranh đó!”

“Cậu căn bản không có tư cách cạnh tranh với tôi, cậu bớt bớt đi.”

“Nói vớ vẩn! Trong tình yêu, mọi người đều bình đẳng, Kim Lân tôi cũng chả kém cậu đâu! Cậu đẹp trai, lẽ nào tôi không đẹp trai sao? Cậu giàu có, lẽ nào tôi không giàu có sao? Cậu thông minh, lẽ nào tôi rất ngốc sao?”

Hai người đàn ông cứ cười đùa nửa thật nửa giả, dần dần, hóa giải hiềm khích.

Đối mặt với nguy cơ mà Anna mang tới, hai người bất giác tụ lại với nhau, liên thủ cùng bảo vệ Tiêu Mộng.

Thế nhưng, hai người bọn họ đều biết, vẫn có thể là anh em, thế nhưng phụ nữ… hai người họ đều không buông lỏng.

Cạnh tranh, vẫn còn.

Khi Khang Tử vào phòng khách đã là nửa đêm, liền phát hiện trên sofa trong phòng khách có hai người đàn ông đang ngủ.

Một người, đang nghiêng về bên này, một người, đang nằm ở đầu bên kia.

Khang Tử ngáo một cái, cũng tìm một góc sofa, nằm xuống ngủ.

Khi Tiêu Mộng tỉnh lại, quả thật là giật bắn mình.

“Trời ơi, đây là đâu?…. A a a, vì sao tôi lại trần trụi thế này? Là ai lột sạch đồ của mình? Trời ơi, không phải chứ, không phải mình bị cường bạo chứ?” Tiêu Mộng túm lấy chăn, ánh mắt sợ hãi mở tròn xoe.

*** Căn phòng xa lạ, bài trí xa lạ… Đây rõ ràng là một nơi cô chưa từng tới!

“Trời ơi… mình chết chắc rồi…” Tiêu Mộng nói, mặt nhăn nhó.

Tiêu Mộng lại kéo chăn ra, nhìn cơ thể mình.

Ô… Lại nhìn, vẫn trần trụi, lõa lồ, không một mảnh vải.

Huhuhu… Cô hận bản thân mình! Vì sao lại đi uống rượu chứ?

Cô ra sức đập vào đầu mình, chỉ có thể nhớ lại hình ảnh cuối cùng, đó chính là cô và Lam Nhạn cụng chai tượu, hét cái gì đó.

Đám đàn ông chết hết đi… Đúng, đúng, hình như là hét như thế… Chết mất… Sau đó, chuyện sau đó… cô không nhớ ra nữa.

“Chết mất, mình lại trở thành ma men, nếu để Trần gấu xấu xa biết, chắc chắn anh ta sẽ đùng đùng nổi giận.”

Trần gấu xấu xa từng nói, nếu không có anh ta ở đó mà cô còn uống rượu thì sẽ đánh nát mông cô.

Nhưng nghĩ lại, Tiêu Mộng liền xụ mặt:”Ôi… Mình nhớ anh ta làm gì… Bây giờ người ta đã không có thời gian để ý tới mày nữa, người ta phải đi quan tâm cái cô Anna kia.”

Trong lòng lập tức trở nên lạnh lẽo, đôi mắt to tròn của Tiêu Mộng nhanh chóng xẹt qua tia buồn bã.

Không nghĩ nữa!

Cô là Tiêu Mộng vô địch, bây giờ cô phải ném hết những chuyện không vui này đi, cô sẽ không nghĩ tới những chuyện khiến người ta bực mình kia nữa.

Thật ra, Tiêu Mộng đơn thuần vẫn còn chưa hiểu rõ tâm trạng của mình lúc này.

Bây giờ, cô không chỉ đơn thuần là buồn bực, mà có lẽ là càng đau lòng nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.