Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 373: Chương 373




Mẹ kiếp, không nên vội vàng đem chuyện này chọc ra nói cho Tiêu Mộng như vậy, cô ấy vốn là một tên nhóc hay kinh sợ, nhìn xem thế nào, mất mặt đi.

Sau đó, Tiêu Mộng càng nghĩ càng khổ sở, chính mình bị Trần gấu xấu xa cưỡng bức thì thôi, vì sao bạn tốt của cô cũng cùng vận mệnh bi thương giống như cô? Bạn của Trần gấu xấu xa không có cái nào tốt! Đều là tên khốn kiếp vô liêm sỉ!

Tiêu Mộng hàm chứa một bọc nước mắt, bĩu môi, khổ sở thay cho Lam Nhạn.

Khi nghỉ ngơi, Tiêu Mộng rũ đầu, giống như là bị người ta đánh cắp hồn phách vậy, ỉu xìu mà cùng Lam Nhạn đi ra khỏi phòng học hít thở không khí.

“Hey, bé con, có mệt không? Này, cho em nước sô-đa.”

Kim Lân và Lôi đều chưa đi, Kim Lân vẫy tay với Tiêu Mộng, đi qua.

Những người ưu tú của các công ty trong phòng học, vốn đã xem thường Tiêu Mộng và Lam Nhạn, cảm thấy hai người bọn họ còn nhỏ tuổi, chó má không hiểu.

Khi bọn họ đi tới, nhìn thấy Kim Lân và Lôi Bạc hường về hai cô gái nhỏ này chào đón, tất cả bọn họ đều sợ hãi biến sắc!

Hóa ra là vậy à… Đây không phải người cầm quyền của hai gia tộc lớn từng xuất hiện trên báo tài chính và kinh tế sao?

*** Cậu Kim! Cậu Lôi!

Tiêu Mộng ngẩng đầu lên, lướt qua Kim Lân, lập tức nhìn thấy được Lôi Bạc đang cười nhạt.

Lôi Bạc đang hướng về phía Lam Nhạn lấy lòng cười nhạt, thuận tiện lắc lắc ly nước cam trong tay.

Trong lòng Tiêu Mộng đột nhiên nổi giận, trợn tròn mắt, sải bước đi về phía Lôi Bạc, Kim Lân cũng sửng sốt.

Tiêu Mộng không biết vì sao lại đi đến bên cạnh Lôi Bạc, nắm tay nhỏ bỗng chóc đấm một cái vào ngực Lôi Bạc, gào lên: “Vì sao anh lại xấu xa như vậy! Vì sao anh lại ăn hiếp Nhạn của chúng tôi! Anh là tên háo sắc, tội phạm cưỡng hiếp! Một đám các người đều là đồ khốn nạn! Cưỡng hiếp cô gái nhỏ anh không cảm thấy xấu hổ sao? Đê tiện! Không biết xấu hổ! Vô sỉ!”

(⊙_⊙) Kim Lân, Lam Nhạn, Lôi Bạc… Còn có một đám học viên lớp điều hành liên quan… Tất cả đều bị Tiêu Mộng điên cuồng làm cho sợ ngớ người.

Quá kinh bạo!

Đường đường là cậu Lôi, vậy mà bị chụp cái mũ kinh dị kia!

Vẻ mặt Lam Nhạn đỏ bừng, trong đỏ còn lộ ra tím, vội vội vàng vàng đem Tiêu mộng đang hùng hổ kéo tới góc tường.

Lam Nhạn dậm chân, gấp gáp gần như muốn khóc: “Ây da, tiểu tổ tông của tớ, cầu xin cậu, cầu xin cậu đừng làm rối loạn thêm nữa! Tớ, tớ, chuyện của tớ và Lôi khốn nạn, cậu không cần xen vào!”

“Vì Sao! Anh ta bắt nạt cậu như vậy, vì sao tớ lại mặc kệ? Tớ bị bắt nạt thì cũng thôi, vì sao bạn tốt của tớ cũng phải bị bắt nạt theo, bọn họ cho rằng bọn họ có tiền thì giỏi cỡ nào hả! Tức chết tớ!”

Mặt của Lam Nhạn đỏ đến đáng ngờ, cô ta rối rắm sau một lúc lâu, cuối cùng cũng lắp bắp nói: “Không, không trách anh ta…”

“Hử? Cậu nói cái gì?”

Tiêu Mộng nghiêng đầu, hoàn toàn mơ hồ.

Há, đàn ông cưỡng bức phụ nữ, còn không trách đàn ông? Đây là thói đời gì?

“Ây da… Tối hôm qua… Tối hôm qua… Là… Là tớ đã áp đảo anh ta…”

“À…” Tiêu Mộng có chút đăm chiêu gật đầu, lập tức, cô liền mở to mắt, đột nhiên thét chói tai một tiếng: “Cậu nói cái gì! Cậu áp đảo anh ta? Có ý gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.