Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 112: Chương 112: Cô bé mê trai mốc người




“Còn chưa xuống? Cậu mà xuống muộn, bà đây lột da cậu rán lên ăn!

Cho cậu 1 phút, cậu nhanh chóng xuống đây!”

Lam Nhạn quát xong, trực tiếp ngắt máy.

Tiêu Mộng sững người, vừa nghĩ tới tính tình nóng nảy của Lam Nhạn, cô lập tức cầm túi chạy ra ngoài.

Thời gian còn lại, Trần Tư Khải cố ý vùi đầu làm việc, không cho bản thân suy nghĩ linh tinh chút nào nữa, dùng công việc phiền toái mà số lượng kinh người triệt để vùi lấp thời gian của mình.

Tới khi anh ta vươn vai, xử lý xong công việc hiện có, ngẩng đầu lên thì đã là 11 giờ 40 phút.

“Ô, đã muộn thế này rồi, nên đi ăn đã.”

Trưa nay không có hẹn, không bằng gọi Tiêu Mộng đi ăn cá.

Anh ta biết một quán chuyên món cá cao cấp, trong quán còn có hồ câu cá, cành liễu lả lướt, lá sen dập dờn, là một nơi rất đẹp, rất yên tĩnh.

Chắc là Tiêu Mộng sẽ thích nơi như thế, ai bảo cô ham chơi cơ chứ.

Trần Tư Khải nhìn cốc nước dưới sàn, anh ta không nhịn được mà day huyệt thái dương, khẽ cười.

Ôi trời ơi, cái tính tình này của mình… Sao mà vừa rồi lại có thể đè xuống lửa giận chứ?

Một chiếc cốc nước cũng có thể khiến anh ta bộc phát như thế.

Tiêu Mộng, sự nhẫn nại của tôi thật sự càng ngày càng tốt hơn rồi.

Bỏ đi, lát nữa còn phải bịa lời nói dối cẩn thận với Tiêu Mộng, giải thích xem vì sao chiếc cốc lại vỡ nữa.

Ăn cơm lại thêm nhận lỗi, ý này khá hay.

Trần Tư Khải vào phòng, thay bộ quần áo thoải mái, uể oải đi ra khỏi văn phòng.

“Mộng…”

Liền nhìn thấy bàn làm việc đã trống không, nào còn có bóng dáng cô nhóc kia chứ?

“Hử? Đi đâu rồi?

Giờ mới mấy giờ chứ?

Còn chưa tới 12 giờ, cô đã chạy rồi?”

Trần Tư Khải thuận tiện liếc nhìn máy tính của Tiêu Mộng, phát hiện cô nhóc này quả đúng là vô tâm vô phế, vậy mà cô còn không tắt máy tính, zalo cũng không tắt, cứ thế mà chạy mất.

“Haha, cô nhóc ngốc này.”

Trần Tư Khải khẽ cười, phát hiện zalo của Tiêu Mộng nháy báo tin nhắn.

Là ảnh đại diện nam giới!

Phát hiện này thu hút sự chú ý của Trần Tư Khải.

Thế nên, anh ta cũng không để ý có hợp lý hay không, trực tiếp ngồi xuống vị trí của Tiêu Mộng, nhấn vào ảnh đại diện kia.

(⊙_⊙) Khi nhìn thấy cái biệt danh kia, Trần Tư Khải liền sững người.

My love!

Cái cô Tiêu Mộng này, vậy mà dám để biệt danh cho cái tên (Chí hướng cao xa) kia là “my love”!

Lẽ nào, cái tên (Chí hướng cao xa) này chính là cái tên đàn anh gì mà Tiêu Mộng hằng mong nhớ, Mạc Sùng Dương?

[My love (Chí hướng cao xa)]: “À, ngại quá, anh vừa ra ngoài mua cơm.

Em còn đó không? Mộng, anh cũng rất hy vọng em có thể thi vào trường của bọn anh, đến lúc đó có thể giống như thời cấp ba, học cùng một trường rồi.

Mộng, mấy ngày nữa là tới sinh nhật anh, anh định tổ chức một buổi tụ tập sinh nhật, anh mời em tới, em có đồng ý không?”

Trần Tư Khải đọc tin này của (Chí hướng cao xa), trầm tư suy nghĩ rất lâu.

Cái tên (Chí hướng cao xa) này sinh nhật, vì sao lại muốn mời cô nhóc Tiêu Mộng chứ?

Nhìn ý của tên này, rõ ràng là anh ta có chút tư tưởng về Tiêu Mộng.

Cái thể loại lời nói mập mờ kia, anh ta đọc là hiểu ngay.

Hoặc có thể nói, bất kỳ người đàn ông nào đọc cũng hiểu cả.

Là đàn ông, nếu không phải có ý với cô gái nào đó thì sẽ không nói những lời vô dụng như này với người ta.

Hơn nữa, sẽ không chủ động mời người ta tham gia tiệc sinh nhật của mình.

Hừ! ~

Trần Tư Khải lạnh mặt.

Nghĩ một lúc, Trần Tư Khải trực tiếp xóa tin nhắn này đi!

Muốn mời nhóc Mộng đi tụ tập?

Hừ, nói ở đây, chết cây trên rừng!

Nằm mơ đi!

Phụ nữ của Trần Tư Khải anh ta, xem xem ai dám đụng vào!

Trần Tư Khải xóa tin nhắn này xong, bực bội cầm áo rời đi.

Câu cá ăn cơm cái gì chứ, phiền chết mất, không có chút tâm tình nào.

Bây giờ Trần Tư Khải hận không thể tìm vài người, hung hăng đánh đấm một hồi, hoặc là trực tiếp tìm cái tên đàn ông tên Mạc Sùng Dương kia, xé thành vài miếng mới được!

Mạc Sùng Dương, Mạc Sùng Dương, coi như tôi nhớ kỹ anh rồi!

Lúc này, Tiêu Mộng chạy gấp xuống tầng, nhìn thấy Lam Nhạn đang mất kiên nhẫn ngồi vắt chân chéo ngũ trên sofa dưới tầng 1, hận không thể vài giây xem giờ một lần.

“Tới rồi, tới rồi!

Tôi tới rồi!

Xin lỗi, bà cô của tôi, vừa rồi có chút việc, thế nên mới xuống muộn.

Đừng giận mà, chúng ta không giận, giận thì không xinh đẹp nữa.

Mỹ nữ Nhạn, để tôi đoán xem cậu muốn ăn gì nhất nào?

Mỳ? Hay là hoành thánh? Hay là KFC?”

Tiêu Mộng chạy tới trước mặt Lam Nhạn, lôi kéo cô ta.

Khuôn mặt tròn của Lam Nhạn vốn đang nhăn nhó, lúc này mới giãn ra, phụt cười thành tiếng, vỗ tay Tiêu Mộng, nói:

“Cậu đó, tôi biết cậu keo kiệt mà!

Còn cứ luôn miệng nói mời tôi đi phố đồ ăn ngon ăn này nọ, vậy cậu nói xem, phố đồ ăn ngon có mấy thứ mà cậu nói sao?

Thứ cậu nói là quán bên lề đường!

Đồ keo kiệt! Con nhóc chết tiệt! Đi thôi, đi xe buýt tới phố đồ ăn ngon!”

Tiêu Mộng thấy Lam Nhạn không giận, lập tức cười hihi ôm lấy cánh tay Lam Nhạn, hai người bạn thân ôm chặt nhau, đi ra ngoài.

Cả đường haha cười nói, tới khi tới bến xe buýt, nhìn giống như học sinh cấp hai, cấp ba.

Mặt mày trẻ trung, không chút phòng bị, đầy tươi sáng.

Chỉ có những đứa nhỏ không có kinh nghiệm lục đục đấu đá trong xã hội mới có thể có được nụ cười sáng sủa như này.

Khi Trần Tư Khải lái xe đi ra, liền nhìn thấy hai cô gái đang chờ xe buýt ở bến xe buýt bên đường.

“Ồ, thì ra là đi ăn cùng bạn học nữ, thế còn tạm được.”

Lòng của Trần Tư Khải hơi yên tâm.

Anh ta còn tưởng là cô nhóc này đi hẹn hò với trai! Anh ta còn đang buồn bực trong lòng vì tin nhắn của (Chí hướng cao xa) đây.

Tiêu Mộng và Lam Nhạn cùng nhau cầm ô, che đi ánh mặt trời chói chang giữa trưa.

Lam Nhạn vừa sốt ruột nhìn xem có xe buýt hay chưa, vừa lầu bầu nói:

“Trời ơi, cậu nói xem, cứ nhất định phải đi ăn vào buổi trưa, trưa nóng như này, ăn một bữa thì tróc da mất.

Thật là, tôi coi như trúng bẫy của cậu rồi, thật không nên ăn cái bữa ăn miễn phí trên phố đồ ăn ngon gì gì của cậu.

Quay về tôi phải lập tức lấy sữa chua đắp mặt, bị nắng cháy đen da thì phải làm sao chứ?

Cậu ý, cậu ý, tôi đi ăn, đi dạo phố thích hơn bao nhiêu chứ?”

Tiêu Mộng cũng nóng tới đỏ bừng mặt, giải thích:

“Bà chị tốt, cậu ấm ức chút đi.

Ôi, nếu tối mà đi dạo phố thì tôi chết chắc rồi!

Vừa rồi không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tôi không cẩn thận làm vỡ chiếc cốc nước của cái tên gấu xấu xa Trần Tư Khải kia, đây là chuyện liên quan tới mạng người đó.

Tôi nghe nói, trước kia, từng có thư ký không cẩn thận làm một chiếc cốc nước khác của anh ta sứt một miếng liền bị tên kia vô tình đuổi việc luôn.

Cậu nghĩ xem, tôi dứt khoát làm vỡ cả chiếc cốc, anh ta còn không giết tôi sao?

Cậu còn chưa gặp anh ta, cái tên kia cực kỳ giỏi đánh nhau, tôi còn nghi ngờ, có khi nào anh ta còn biết các kiểu võ cao thâm khó dò như khinh công nữa ý, đáng sợ lắm.”

Đột nhiên Lam Nhạn nghĩ ra gì đó, ánh mắt sáng rực lên, đầy mờ ám nhìn Tiêu Mộng, nói:

“Ồ? Biết võ à?

Nếu là cao thủ võ thuật, tôi nghe nói, loại đàn ông này cực kỳ bền về chuyện kia!

Nghe nói, sau khi tập võ, cái kia sẽ lớn hơn rất nhiều.

Này, lần đó của cậu và anh ta, có phải đã trải nghiệm thấy sự lợi hại của anh ta không?

Hử? Hử? Tiết lộ cho tôi chút đi.”

Mặt của Tiêu Mộng liền xanh mét.

Hừ, nhỏ một ngụm nước bọt, cô nói đầy khinh bỉ: “Lam Nhạn, coi như cậu xong rồi!

Cậu quá hủ! Cậu hỏng hẳn rồi!

Cậu mốc người lên rồi! Đồ háo sắc!”

“Tiêu Mộng, cậu đỏ mặt rồi, chứng tỏ cậu còn nhớ chuyện đêm đó.

Hay lắm, vậy mà cậu còn dám giấu cả tôi?

Mau nói, mau!”

Lam Nhạn hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó duỗi về phía nách Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng sợ nhất chiêu này của Lam Nhạn, cô là người mẫn cảm, người khác chọc lét dọa cô, còn chưa chạm vào người, cô đã sợ đến mức cả người nhũn ra.

“A a a a, cứu với, tha cho tôi đi!

Tôi thật sự không có giấu, thật đó!

Tôi thề, tôi dùng tóc của mình để thề với cậu, lời tôi nói với cậu tuyệt đối là sự thật!

Chuyện tối đó, tôi thật sự quên rồi!”

Hai cô gái đang cười nói ở bên lề đường, lúc này, một chiếc xe sang trọng đỗ lại, còn bíp còi về phía hai người họ.

Hả? (⊙o⊙)…

Tiêu Mộng và Lam Nhạn cùng dừng lại, nhìn về phía chiếc xe kia.

Xẹt… Cửa kính thủy tinh bên này hạ xuống, Trần Tư Khải hơi thò đầu ra, nhìn Tiêu Mộng, nói:

“Hai em muốn đi đâu? Tôi tiện đường đưa hai em đi.”

“Hả? Là anh?”

Suýt chút nữa Tiêu Mộng đã hét lên bốn chữ Trần gấu xấu xa.

Còn Lam Nhạn thì lần đầu tiên nhìn thấy Trần Tư Khải phiên bản người thật, cô ta liền giống như bị điện giật!

Ngốc người!

Trời ạ! Ông trời ơi! Đức mẹ Maria ơi!

Ai tới cứu cô ta đi!

Cô ta sắp ngất rồi!

Người đàn ông này thật sự là quá đẹp trai, quá đẹp trai!

Quá có phong thái!

Quyến rũ chết mất!

Ánh mắt Lam Nhạn nhìn Trần Tư Khải gần như có thể biến thành từng đóa anh đào.

Tiêu Mộng nghe thấy lời Trần Tư Khải, bĩu môi:

“Này, anh còn không biết tôi định đi đâu, sao lại biết là tiện đường?

Chúng tôi không cần anh đưa đi, anh đi trước đi, chúng tôi đi xe buýt là được, đi xe buýt cũng nhanh.

Tổng giám đốc Trần, tạm biệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.