Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 54: Chương 54: Giờ thì em an toàn rồi




Trần Tư Khải khẽ cúi đầu, động tác nhanh gọn nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.

Sau đó, một tiếng “rắc” vang lên, cánh tay của một tên khác bỗng nhiên lồi lên, sau đó mềm oặt rơi xuống ngay trước mắt hắn.

Cùng lúc đó, Trần Tư Khải giơ chân lên đạp mạnh vào bụng tên còn lại, con dao trong tay hắn rơi “leng keng” xuống đất

Hai đầu gối hắn ta như không còn chút sức lực nào mà quỳ rạp xuống. Trần Tư Khải không thèm liếc mắt nhìn hắn, di chuyển về phía trước nửa bước, tay khẽ nhúc nhích liền bẻ gãy cổ hắn ta.

Rầm... Cơ thể hắn ngã xuống đất, lưỡi thè ra, mắt trợn trừng, chết trong tức khắc.

“A...” tóc vàng sợ hãi thốt lên, cả người không ngừng run rẩy.

Sáu người anh em của hắn ta... đều nằm gục dưới đất.

Hiện giờ chỉ còn lại mỗi mình hắn ta.

Lúc này Tiêu Mộng đang bị người khác siết cổ nhưng vẫn không kiềm chế được mà dùng bàn tay mập mạp ra sức dụi dụi mắt.

Cô có nhìn nhầm không vậy?

Trần gấu xấu xa... khỏe như vậy sao!!!

Trời ạ... Có khi còn khỏe hơn cả rồng ấy chứ!

Ôi! Cô ngủ với ai không ngủ lại đi ngủ cùng cái cỗ máy giết người này!

Ôi thôi, nếu như 30 tỷ kia không tính toán rõ ràng, chắc chắn cô cũng sẽ bị anh giết trong tức khắc. Trời ạ, cô thật đáng thương mà.

Trần Tư Khải vừa chậm rãi bước về phía tóc vàng vừa nhẹ nhàng phủi tay, giống như việc giết sáu tên kia là một thứ gì đó vô cùng dơ bẩn, làm bẩn tay anh.

Trần Tư Khải thậm chí còn nhẹ nhàng mỉm cười với tóc vàng: “Sao nào? Vẫn không muốn thả cô ấy ra? Mày cứng đầu như vậy làm gì cơ chứ?”

“Mày, mày, mày đừng có đi qua đây! Nếu không tao sẽ bóp chết con đàn bà này!”

Tiêu Mộng híp mắt lại, trong lòng khẽ lẩm bẩm: Hừ, tôi không phải đàn bà, tôi là con gái!

Trần Tư Khải khẽ giơ hai tay ra, khuôn mặt vô cùng thư thái: “Được. Mày cứ việc. Nhưng mày nghĩ là mày có thể bóp chết cô ấy trước khi tao đi qua đó đá vỡ đầu mày không? Mày có thể thử xem”

Tiêu Mộng trợn tròn mắt nhìn Trần Tư Khải, cô kêu lên: “Trần gấu xấu xa! Sao anh có thể để cho anh ta bóp chết tôi chứ! Tôi ghét anh!”

Trần Tư Khải âm thầm đổ mồ hôi lạnh... Cái đồ ngốc nghếch này...

Trần Tư Khải tiếp tục đi về phía tóc vàng, khoảng cách giữa hai người họ càng ngày càng sát lại thì cơ thể tóc vàng càng lúc càng run rẩy không thôi.

“Mày, mày đừng có lại gần đây! Có nghe thấy không hả? Đừng tiến lại gần! Có nghe không hả aaaaaaa?”

tóc vàng điên cuồng gào thét, càng lúc càng siết mạnh lấy cổ Tiêu Mộng khiến cô trợn trắng mắt, ruột gan như muốn nôn hết ra ngoài.

Trần Tư Khải thấy vậy trong lòng liền cuống quýt.

CHƯƠNG 54: GIỜ THÌ EM AN TOÀN RỒI

Trần Tư Khải khẽ cúi đầu, động tác nhanh gọn nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.

Sau đó, một tiếng “rắc” vang lên, cánh tay của một tên khác bỗng nhiên lồi lên, sau đó mềm oặt rơi xuống ngay trước mắt hắn.

Cùng lúc đó, Trần Tư Khải giơ chân lên đạp mạnh vào bụng tên còn lại, con dao trong tay hắn rơi “leng keng” xuống đất

Hai đầu gối hắn ta như không còn chút sức lực nào mà quỳ rạp xuống. Trần Tư Khải không thèm liếc mắt nhìn hắn, di chuyển về phía trước nửa bước, tay khẽ nhúc nhích liền bẻ gãy cổ hắn ta.

Rầm... Cơ thể hắn ngã xuống đất, lưỡi thè ra, mắt trợn trừng, chết trong tức khắc.

“A...” tóc vàng sợ hãi thốt lên, cả người không ngừng run rẩy.

Sáu người anh em của hắn ta... đều nằm gục dưới đất.

Hiện giờ chỉ còn lại mỗi mình hắn ta.

Lúc này Tiêu Mộng đang bị người khác siết cổ nhưng vẫn không kiềm chế được mà dùng bàn tay mập mạp ra sức dụi dụi mắt.

Cô có nhìn nhầm không vậy?

Trần gấu xấu xa... khỏe như vậy sao!!!

Trời ạ... Có khi còn khỏe hơn cả rồng ấy chứ!

Ôi! Cô ngủ với ai không ngủ lại đi ngủ cùng cái cỗ máy giết người này!

Ôi thôi, nếu như 30 tỷ kia không tính toán rõ ràng, chắc chắn cô cũng sẽ bị anh giết trong tức khắc. Trời ạ, cô thật đáng thương mà.

Trần Tư Khải vừa chậm rãi bước về phía tóc vàng vừa nhẹ nhàng phủi tay, giống như việc giết sáu tên kia là một thứ gì đó vô cùng dơ bẩn, làm bẩn tay anh.

Trần Tư Khải thậm chí còn nhẹ nhàng mỉm cười với tóc vàng: “Sao nào? Vẫn không muốn thả cô ấy ra? Mày cứng đầu như vậy làm gì cơ chứ?”

“Mày, mày, mày đừng có đi qua đây! Nếu không tao sẽ bóp chết con đàn bà này!”

Tiêu Mộng híp mắt lại, trong lòng khẽ lẩm bẩm: Hừ, tôi không phải đàn bà, tôi là con gái!

Trần Tư Khải khẽ giơ hai tay ra, khuôn mặt vô cùng thư thái: “Được. Mày cứ việc. Nhưng mày nghĩ là mày có thể bóp chết cô ấy trước khi tao đi qua đó đá vỡ đầu mày không? Mày có thể thử xem”

Tiêu Mộng trợn tròn mắt nhìn Trần Tư Khải, cô kêu lên: “Trần gấu xấu xa! Sao anh có thể để cho anh ta bóp chết tôi chứ! Tôi ghét anh!”

Trần Tư Khải âm thầm đổ mồ hôi lạnh... Cái đồ ngốc nghếch này...

Trần Tư Khải tiếp tục đi về phía tóc vàng, khoảng cách giữa hai người họ càng ngày càng sát lại thì cơ thể tóc vàng càng lúc càng run rẩy không thôi.

“Mày, mày đừng có lại gần đây! Có nghe thấy không hả? Đừng tiến lại gần! Có nghe không hả aaaaaaa?”

tóc vàng điên cuồng gào thét, càng lúc càng siết mạnh lấy cổ Tiêu Mộng khiến cô trợn trắng mắt, ruột gan như muốn nôn hết ra ngoài.

Trần Tư Khải thấy vậy trong lòng liền cuống quýt.

CHƯƠNG 54: GIỜ THÌ EM AN TOÀN RỒI

Trần Tư Khải khẽ cúi đầu, động tác nhanh gọn nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.

Sau đó, một tiếng “rắc” vang lên, cánh tay của một tên khác bỗng nhiên lồi lên, sau đó mềm oặt rơi xuống ngay trước mắt hắn.

Cùng lúc đó, Trần Tư Khải giơ chân lên đạp mạnh vào bụng tên còn lại, con dao trong tay hắn rơi “leng keng” xuống đất

Hai đầu gối hắn ta như không còn chút sức lực nào mà quỳ rạp xuống. Trần Tư Khải không thèm liếc mắt nhìn hắn, di chuyển về phía trước nửa bước, tay khẽ nhúc nhích liền bẻ gãy cổ hắn ta.

Rầm... Cơ thể hắn ngã xuống đất, lưỡi thè ra, mắt trợn trừng, chết trong tức khắc.

“A...” tóc vàng sợ hãi thốt lên, cả người không ngừng run rẩy.

Sáu người anh em của hắn ta... đều nằm gục dưới đất.

Hiện giờ chỉ còn lại mỗi mình hắn ta.

Lúc này Tiêu Mộng đang bị người khác siết cổ nhưng vẫn không kiềm chế được mà dùng bàn tay mập mạp ra sức dụi dụi mắt.

Cô có nhìn nhầm không vậy?

Trần gấu xấu xa... khỏe như vậy sao!!!

Trời ạ... Có khi còn khỏe hơn cả rồng ấy chứ!

Ôi! Cô ngủ với ai không ngủ lại đi ngủ cùng cái cỗ máy giết người này!

Ôi thôi, nếu như 30 tỷ kia không tính toán rõ ràng, chắc chắn cô cũng sẽ bị anh giết trong tức khắc. Trời ạ, cô thật đáng thương mà.

Trần Tư Khải vừa chậm rãi bước về phía tóc vàng vừa nhẹ nhàng phủi tay, giống như việc giết sáu tên kia là một thứ gì đó vô cùng dơ bẩn, làm bẩn tay anh.

Trần Tư Khải thậm chí còn nhẹ nhàng mỉm cười với tóc vàng: “Sao nào? Vẫn không muốn thả cô ấy ra? Mày cứng đầu như vậy làm gì cơ chứ?”

“Mày, mày, mày đừng có đi qua đây! Nếu không tao sẽ bóp chết con đàn bà này!”

Tiêu Mộng híp mắt lại, trong lòng khẽ lẩm bẩm: Hừ, tôi không phải đàn bà, tôi là con gái!

Trần Tư Khải khẽ giơ hai tay ra, khuôn mặt vô cùng thư thái: “Được. Mày cứ việc. Nhưng mày nghĩ là mày có thể bóp chết cô ấy trước khi tao đi qua đó đá vỡ đầu mày không? Mày có thể thử xem”

Tiêu Mộng trợn tròn mắt nhìn Trần Tư Khải, cô kêu lên: “Trần gấu xấu xa! Sao anh có thể để cho anh ta bóp chết tôi chứ! Tôi ghét anh!”

Trần Tư Khải âm thầm đổ mồ hôi lạnh... Cái đồ ngốc nghếch này...

Trần Tư Khải tiếp tục đi về phía tóc vàng, khoảng cách giữa hai người họ càng ngày càng sát lại thì cơ thể tóc vàng càng lúc càng run rẩy không thôi.

“Mày, mày đừng có lại gần đây! Có nghe thấy không hả? Đừng tiến lại gần! Có nghe không hả aaaaaaa?”

tóc vàng điên cuồng gào thét, càng lúc càng siết mạnh lấy cổ Tiêu Mộng khiến cô trợn trắng mắt, ruột gan như muốn nôn hết ra ngoài.

Trần Tư Khải thấy vậy trong lòng liền cuống quýt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.