Cô không đi đưa rượu, lẽ nào phải đi đưa giấy vệ sinh à?
"Vậy tôi... nên làm gì đây?"
Bạch Mị cũng đứng ở bên cạnh, lắng nghe dặn dò.
Quản lý nịnh nọt nở nụ cười: "Mộng à, chúng ta là bạn tốt mà, có chuyện gì đương nhiên phải chăm sóc lẫn nhau rồi. Người đàn ông nhà em đến rồi kìa, đang đợi em đấy, em còn làm ba cái chuyện này làm chi? Nhân lúc bản thân vẫn còn trẻ trung, mau mau đi săn đại gia đi, ha ha ha ha ha."
Kỳ lạ quá, cô có...đàn ông hồi nào thế?
"Tôi, tôi, tôi đâu có...đàn ông...quản lý ơi, chị nhầm lẫn ở đâu sao?"
Quản lý nhìn cô với ánh mắt "cô còn xấu hổ gì nữa chứ" rồi cười cường điệu: "Ha ha, em đừng ngại nữa, chúng tôi đều biết cả rồi. Cậu Kim đang đợi em đấy, tha thiết chờ đợi em đến, em nỡ để người ta buồn lòng như vậy sao. Nhanh lên đi, mau lên, đến phòng 8808 nhé."
Tiêu Mộng muốn giải thích với quản lý, chủ yếu muốn nói rằng, cái tên Kim Lân này không phải đồ điên hoàn toàn thì cũng điên một nửa.
Nhưng quản lý lại không cho cô cơ hội nói chuyện mà đẩy cô đến trước phòng 8808.
Quản lý mở cửa phòng 8808, dứt khoát xúc cô vào trong giống hệt như chiếc máy xúc vậy.
"Chơi vui nhé! Thay tôi hỏi thăm sức khỏe của cậu Kim đấy!"
Giọng nói lanh lảnh của quản lý bị cách từ ngoài cửa.
Tiêu Mộng ngây ngẩn đứng trước cửa phòng 8808, ngơ ngác mở tròn cặp mắt.
Kim Lân đang ngồi trên ghế sô pha, ung dung mỉm cười nhìn cô.
Nụ cười mỉm rất xán lạn, hết sức quyến rũ.
"Bảo bối, đến rồi à?"
Kim Lân chậm rãi đứng dậy, cởi áo khoác ra, ném lên ghế sô pha. Anh ta mặc áo xanh lá nhạt cổ chữ V, vừa thoải mái vừa thời thượng.
Anh ta giang rộng vòng tay với Tiêu Mộng, đợi cô sà vào lòng mình.
"Tôi đã đợi em một lúc lâu rồi đó, nào, qua đây với tôi."
Tiêu Mộng nhìn thấy hành động của anh ta mà run run rẩy rẩy.
"Anh không bị bệnh đấy chứ?"
Tiêu Mộng bĩu môi.
CHƯƠNG 40: MẮC GÌ MÀ ANH LẠI HÔN TÔI
Cô không đi đưa rượu, lẽ nào phải đi đưa giấy vệ sinh à?
"Vậy tôi... nên làm gì đây?"
Bạch Mị cũng đứng ở bên cạnh, lắng nghe dặn dò.
Quản lý nịnh nọt nở nụ cười: "Mộng à, chúng ta là bạn tốt mà, có chuyện gì đương nhiên phải chăm sóc lẫn nhau rồi. Người đàn ông nhà em đến rồi kìa, đang đợi em đấy, em còn làm ba cái chuyện này làm chi? Nhân lúc bản thân vẫn còn trẻ trung, mau mau đi săn đại gia đi, ha ha ha ha ha."
Kỳ lạ quá, cô có...đàn ông hồi nào thế?
"Tôi, tôi, tôi đâu có...đàn ông...quản lý ơi, chị nhầm lẫn ở đâu sao?"
Quản lý nhìn cô với ánh mắt "cô còn xấu hổ gì nữa chứ" rồi cười cường điệu: "Ha ha, em đừng ngại nữa, chúng tôi đều biết cả rồi. Cậu Kim đang đợi em đấy, tha thiết chờ đợi em đến, em nỡ để người ta buồn lòng như vậy sao. Nhanh lên đi, mau lên, đến phòng 8808 nhé."
Tiêu Mộng muốn giải thích với quản lý, chủ yếu muốn nói rằng, cái tên Kim Lân này không phải đồ điên hoàn toàn thì cũng điên một nửa.
Nhưng quản lý lại không cho cô cơ hội nói chuyện mà đẩy cô đến trước phòng 8808.
Quản lý mở cửa phòng 8808, dứt khoát xúc cô vào trong giống hệt như chiếc máy xúc vậy.
"Chơi vui nhé! Thay tôi hỏi thăm sức khỏe của cậu Kim đấy!"
Giọng nói lanh lảnh của quản lý bị cách từ ngoài cửa.
Tiêu Mộng ngây ngẩn đứng trước cửa phòng 8808, ngơ ngác mở tròn cặp mắt.
Kim Lân đang ngồi trên ghế sô pha, ung dung mỉm cười nhìn cô.
Nụ cười mỉm rất xán lạn, hết sức quyến rũ.
"Bảo bối, đến rồi à?"
Kim Lân chậm rãi đứng dậy, cởi áo khoác ra, ném lên ghế sô pha. Anh ta mặc áo xanh lá nhạt cổ chữ V, vừa thoải mái vừa thời thượng.
Anh ta giang rộng vòng tay với Tiêu Mộng, đợi cô sà vào lòng mình.
"Tôi đã đợi em một lúc lâu rồi đó, nào, qua đây với tôi."
Tiêu Mộng nhìn thấy hành động của anh ta mà run run rẩy rẩy.
"Anh không bị bệnh đấy chứ?"
Tiêu Mộng bĩu môi.
CHƯƠNG 40: MẮC GÌ MÀ ANH LẠI HÔN TÔI
Cô không đi đưa rượu, lẽ nào phải đi đưa giấy vệ sinh à?
"Vậy tôi... nên làm gì đây?"
Bạch Mị cũng đứng ở bên cạnh, lắng nghe dặn dò.
Quản lý nịnh nọt nở nụ cười: "Mộng à, chúng ta là bạn tốt mà, có chuyện gì đương nhiên phải chăm sóc lẫn nhau rồi. Người đàn ông nhà em đến rồi kìa, đang đợi em đấy, em còn làm ba cái chuyện này làm chi? Nhân lúc bản thân vẫn còn trẻ trung, mau mau đi săn đại gia đi, ha ha ha ha ha."
Kỳ lạ quá, cô có...đàn ông hồi nào thế?
"Tôi, tôi, tôi đâu có...đàn ông...quản lý ơi, chị nhầm lẫn ở đâu sao?"
Quản lý nhìn cô với ánh mắt "cô còn xấu hổ gì nữa chứ" rồi cười cường điệu: "Ha ha, em đừng ngại nữa, chúng tôi đều biết cả rồi. Cậu Kim đang đợi em đấy, tha thiết chờ đợi em đến, em nỡ để người ta buồn lòng như vậy sao. Nhanh lên đi, mau lên, đến phòng 8808 nhé."
Tiêu Mộng muốn giải thích với quản lý, chủ yếu muốn nói rằng, cái tên Kim Lân này không phải đồ điên hoàn toàn thì cũng điên một nửa.
Nhưng quản lý lại không cho cô cơ hội nói chuyện mà đẩy cô đến trước phòng 8808.
Quản lý mở cửa phòng 8808, dứt khoát xúc cô vào trong giống hệt như chiếc máy xúc vậy.
"Chơi vui nhé! Thay tôi hỏi thăm sức khỏe của cậu Kim đấy!"
Giọng nói lanh lảnh của quản lý bị cách từ ngoài cửa.
Tiêu Mộng ngây ngẩn đứng trước cửa phòng 8808, ngơ ngác mở tròn cặp mắt.
Kim Lân đang ngồi trên ghế sô pha, ung dung mỉm cười nhìn cô.
Nụ cười mỉm rất xán lạn, hết sức quyến rũ.
"Bảo bối, đến rồi à?"
Kim Lân chậm rãi đứng dậy, cởi áo khoác ra, ném lên ghế sô pha. Anh ta mặc áo xanh lá nhạt cổ chữ V, vừa thoải mái vừa thời thượng.
Anh ta giang rộng vòng tay với Tiêu Mộng, đợi cô sà vào lòng mình.
"Tôi đã đợi em một lúc lâu rồi đó, nào, qua đây với tôi."
Tiêu Mộng nhìn thấy hành động của anh ta mà run run rẩy rẩy.
"Anh không bị bệnh đấy chứ?"
Tiêu Mộng bĩu môi.