Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 100: Chương 100: Mặt trời rất độc tôi sợ phơi nắng




Lôi Bạc lái xe vài vòng trên đường thành phố: “Đúng rồi, mình cũng rảnh rỗi! Lại không có nơi nào để đi, vậy không bằng đi về phía trước, trực tiếp đến bệnh viện thăm cái tên A Lân kia một cái.”

Đánh bàn tính như vậy, Lôi Bạc trực tiếp lái xe đến bệnh viện, giơ tay xem đồng hồ, lại đã hơn chín giờ rồi.

“Không biết tên này có ngủ chưa…xem thử rồi nói đi.”

Lôi Bạc đi lên lầu, nhìn thấy trợ lý của Kim Lân đang mắt đưa mày lại với y tá trên hành lang.

“Này, tôi đến bao nhiêu lần thì tên nhóc cậu ở ngoài tán dóc bấy nhiêu lần, cậu chủ của câu cũng không quản cậu nữa à? Hay là vừa dạy dỗ cậu xong, cậu đang ở đây phát tiết cảm xúc xui xẻo của cậu đấy?”

Lôi Bạc từ bỏ cái tên xui xẻo kia.

“Cậu Lôi, cậu nói sai rồi! Hôm nay tôi rất hạnh phúc, lão đại của chúng tôi hôm nay tâm trạng rất tốt, vừa thưởng khích lệ cho tôi sáu mươi triệu đấy.”

Nói rồi, tên nhóc đó còn cố ý vỗ cái túi tiền phồng to của mình cho Lôi Bạc xem.

“Khà! Thằng nhóc cậu gặp may rồi? Thằng nhóc A Lân kia lại thiện lương với cậu như vậy? Tôi còn thật sự rất khó tin, cậu không phải nói dối đi?”

Tên nhóc đó cười hề hề nói: “Thực sự tôi cũng không tin lắm, nhưng mà đâu, cô Tiêu hôm nay tới một chuyến, tự mình làm bữa cơm cho cậu chủ chúng tôi, cậu chủ chúng tôi ăn một bữa cơm tối siêu cấp hài lòng, sau khi cô Tiêu đi rồi, cậu chủ chúng tôi còn bắt đầu ca hát, tôi vừa vào, cậu ấy đã nói cho tôi nhiều tiền như vậy. Wow, tôi xem như biết rồi, cô Tiêu thật sự lợi hại, vừa có thể hại cậu chủ chúng tôi cơm trà không nghĩ, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, đồng thời cũng dễ dàng khiến cậu ấy hạnh phúc không biết đông tây nam bắc. Cậu Lôi, tôi bây giờ đang hối hận đây, tại sao vừa nãy tôi không tranh thủ cơ hội đòi cậu chủ thêm chút đồ tốt chứ.”

“Ồ? Cô nhóc đó còn biết làm đồ ăn ngon sao? Cậu không phải nói cơm trưa xém chút nghẹn chết cậu chủ nhà các người sao? Được rồi được rồi, tôi không nghe cậu nói nhảm nữa, tôi vẫn là đi vào xem thử đi.”

Lôi Bạc đẩy cửa bước vào, vừa vào, xém chút sợ sấp mặt.

“Mẹ của tôi ơi, cậu đây là đang làm gì vậy? Cậu muốn tự sát sao? Này, tôi nhắc cậu trước, người thừa kế chính thống duy nhất của nhà họ Kim cậu nếu tự sát rồi, thì sẽ có bà con thân thích gần năm mươi đời đến tranh giành di sản.”

Chỉ thấy Kim Lân ngồi trên bệ cửa sổ, mặt hướng ra ngoài, híp đôi mắt phượng, ngâm nga ca khúc, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Nghe thấy giọng nói của Lôi Bạc, Kim Lân mới từ từ quay mặt sang, đầu tiên là nhe răng cười với anh ta, sau đó mới xua xua tay, vui vẻ nói: “Ai ya, Lôi Bạc à, tôi rất nhớ cậu đó! Đến đến đến, mau vào ngồi. Hôm nay tôi có rất nhiều lời muốn lải nhải với cậu nha.”

Lôi Bạc sợ đến thân thể run bắn một cái, may mắn lấy tay đỡ khung cửa, nên mới không ngã xuống.

“Đầu óc cậu không sao đi? A Lân à, tôi không có nhiều bạn thân, nếu cậu điên rồi, tôi sẽ rất buồn đó. Đương nhiên, nếu cậu điên rồi, con ngựa kia nhà tôi có lẽ cậu cũng không còn hi vọng có thể lấy đi. Hahaha…”

Nếu là bình thường, Kim Lân sớm đã tức giận rồi, ít nhất cũng phải trào phúng vài câu.

Mà hôm nay…

Kim Lân tính tình rất tốt, chỉ híp mắt cười cười, lấy tay che ngực trái mình, bộ dạng nghiêm túc nhưng lại dùng phương thức nói chuyện khoa trương của người Hàn Quốc, nói: “Hôm nay…chỗ này của tôi…cực kỳ, cực kỳ ấm áp! Bạc, tôi thật sự đáng thương thay cậu, cậu sống nhiều năm như vậy, ngay cả cơ hội động tâm cũng không có, đúng rồi Bạc, gần đây kinh tế công ty vẫn ổn chứ? Cậu chuẩn bị một túi quà to cho tôi nha, nếu ngày nào đó tôi bỗng nhiên cùng bạn gái nhỏ của mình phụng tử thành hôn…cậu đừng nói cậu không có tiền. Hừ!”

Lôi Bạc trợn to mắt, cả kinh: “A! Phụng tử thành hôn? A Kim, cậu đừng dọa tôi nha, tôi cảm thấy lúc tôi vào bệnh viện, tim của tôi đã sắp nổ tung rồi.”

Không nghĩ tới Kim Lân rất sợ tiêm chích, lúc này lại trở nên anh dũng phi phàm, nhảy xuống bệ cửa sổ, xắn tay áo lên, nói: “Phí lời! Đương nhiên là phải tiêm cánh tay rồi! Tôi cũng là người có vợ rồi, mông tôi nào có thể tùy tiện để người khác xem? Chỗ đó, chỉ có thể cho bảo bối nhỏ của tôi xem thôi. Bạc, cậu nói có đúng không?”

Lôi Bạc xoa da gà trên cánh tay mình, đành gật đầu: “Đúng, đúng…”

Đúng con khỉ!

Kim Lân hôm nay thật quá không đúng rồi!

Biểu hiện của người điên mà!

Lôi Bạc lau mồ hôi lạnh đầy đầu, cũng thầm tổng kết ra một câu: Cô bạn gái nhỏ này của a Lân, thật sự quá có năng lực! Cười nói liền có thể thu thập a Lân ngoan như vậy. Quái dị…

Lúc Tiêu Mộng tỉnh lại, lại là bị em gái thô lỗ gọi tỉnh.

“Tiêu Mộng! Chị thật quá đáng! Chị mỗi ngày chỉnh đồng hộ, chị đều là chỉnh cho em sao? Lần nào chị cũng gọi không tỉnh, lần nào cũng ồn đến đầu em muốn nổ tung rồi! Em nói cho chị biết, hôm nay nếu không phải em có việc gấp, em sẽ xử chị!”

Tiêu Mộng lúc này mới lười biếng từ trên giường bò dậy, chu môi; “Kích động như vậy làm gì chớ? Chị không phải chị em sao? Con nhỏ thúi…Này! Tiêu Đình Nhiên! Không cho em đi! Em còn chưa ăn sáng đâu!”

Tiêu Đình Nhiên đóng mạnh cửa lại, đồng thời gào thét; “Chị thật không tự giác, từ sau khi chị đi làm cái công việc rách liền không làm bữa sáng nữa! Chị không hoàn thành công việc bổn phận của chị!”

Hử?

Tiêu Mộng mở to mắt.

Cô không hoàn thành công việc bổn phận của mình?

Vậy công việc bổn phận của cô là gì?

Chẳng lẽ chính là làm cơm cho con nhóc này sao?

Con nhóc thối này!

Thật sự xem cô thành bà thím rồi?

Tiêu Mộng cằn nhằn thức dậy, rửa mặt, đánh răng, lúc lau tóc, cô đột nhiên mở to mắt, nhìn vào gương, tự hỏi: “Quái thật, tối qua mình làm sao về nhà? Mình nhớ mình và Trần gấu xấu xa cùng dạo công viên? Sao nhớ không ra chuyện sau đó nữa chứ? Ai ya, sau đó là làm sao?”

Tiêu Mộng lắc lắc cái đầu nhỏ, vẫn là đầy mờ mịt.

Cô phát hiện, cô chưa già đã suy rồi.

Năng lực trí nhớ của cô thật sự kém tột cùng.

Tiêu Mộng sửa soạn xong, ngáp một cái đi ra ngoài, liền nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của đám người.

Mở to mắt nhìn, wow, đường ở cửa nhà…lại trở nên tốt như vậy rồi?

Chỉ một đêm…

Con đường sình lầy, ổ gà ổ voi đã biến thành con đường mới thẳng tắp rồi?

“Bác ơi, đây là chuyện gì vậy? Còn có thi công buổi tối sao? Chính phủ thành phố thật sự đồng cảm dân tình, hiệu suất quá cao.”

Mấy cô chú bác đều vây quanh cô nói: “Cái gì chứ, chúng tôi nghe phía thi công nói, là ông chủ lớn nào đó gọi điện thoại cho chính phủ thành phố, một cú điện thoại xong, liền phái người tới sửa đường. Người có tiền này thật tốt bụng, lại còn có lòng làm việc vì người dân chúng ta.”

Hử? Tiêu Mộng mở to mắt.

“Còn có ông chủ tốt như vậy à? Ông ấy là ai?”

“Hình như họ Trần…”

“Nghe nói rất trẻ!”

“Đúng vậy đúng vậy, nghe nói là ông chủ của tập đoàn Thiên Nhất…”

Mắt Tiêu Mộng mở ngày càng to, một hơi nghẹn trong cổ họng.

“Ha”

“Ai? Mọi người nói là ai? Họ Trần? Ông chủ của tập đoàn Thiên Nhất?”

Tiêu Mộng không dám tin lại dụi dụi mắt, nhìn con đường mới tu sửa đó.

Mồ hôi lạnh…mồ hôi lạnh điên cuồng…

Đây, đây, đây lại là chuyện Trần gấu xấu xa làm?

Trần gấu xấu xa…lại có thể làm việc tốt?

Không thể nào!

Không nên!

Trần gấu xấu xa…hẳn chỉ làm việc xấu, chỉ làm người xấu thôi!

Tít tít tít!

Một trận tiếng còi thanh thúy truyền tới.

Tiêu Mộng nhìn sang, chỉ thấy một chiếc siêu xe xa hoa chậm rãi lái tới, vì rất nhiều hàng xóm láng giềng đang đứng bên này nói chuyện, chiếc xe kia liền dừng ở đầu đó.

Không phải chứ?

Tiêu Mộng cắn chặt môi.

Thượng đế ơi, Bồ Tát ơi, Phật Tổ ơi!

Không phải là Trần gấu xấu xa đó tới đi?

Anh lái vào như vậy…

Đó không phải…ảnh hưởng quá nghiêm trọng rồi sao?

Bao nhiêu các bà các ông đang rảnh muốn chết ở đây nhìn đâu!

Huhuhu, danh tiết trong sạch Tiêu Mộng cô gìn giữ mười tám năm đấy!

Tất cả mọi người đều cùng nhìn sang chiếc xe đó.

Cửa xe mở ra, đôi giày bóng loáng bước ra trước, tiếp đó, Trần Tư Khải tiêu sái tuấn dật ló ra khỏi xe, đeo kính râm to thật ngầu, cửa xe cũng không đóng liền nhìn sang phía nhà Tiêu Mộng.

Bốp!

Tiêu Mộng lập tức dùng túi che mặt lại.

Huhu, cô không muốn các ông các bà này nhìn thấy đại gia Trần gấu xấu xa nhận ra mình như vậy đâu!

“Cô bé à, mặt con sao vậy? Sao lại cầm túi che mặt?”

Mà lại cứ có hai bà cụ tò mò như vậy, hỏi Tiêu Mộng, không chỉ hỏi, còn muốn thò khuôn mặt già nua của họ sang nhìn cô.

“Con, con…con sợ phơi nắng…đen, sợ đen, sợ đen…Ai ya ya, mặt trời thật độc…”

Tiêu Mộng đè thấp giọng, giả lã nói với mấy bà, một người từ phía sau chọt chọt lưng cô, Tiêu Mộng liền lắc lắc vai, đáng chết, bà nào lại tò mò như vậy, lại còn chọt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.