Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 103: Chương 103: Nói xấu sau lưng




“Haha, đi Ý, không ngồi máy bay, em nói xem chúng ta đi thế nào?

Lẽ nào muốn ngồi thuyền?

Lãng phí một tháng đi lại?”

Sau khi Tiêu Mộng phản ứng lại, vỗ mạnh xuống bàn, khiến nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cũng giật mình.

Tiêu Mộng kêu lên đầu chấn động: “Tôi còn chưa từng ngồi máy bay đâu!”

Chết mất.

Nhân viên phục vụ lén lau mồ hôi lạnh.

Người phụ nữ này, đến những lời mất mặt như này cũng không biết ngượng mà nói sao?

Không chỉ không biết ngại mà nói ra, hơn nữa còn nói rất chi là tự nhiên!

Ôi, người đàn ông ưu tú như này… Vì sao lại nhìn trúng người phụ nữ như này chứ?

Trần Tư Khải cũng ngây người, trong nhận thức của anh, ngồi máy bay… cũng chẳng có gì to tát.

Không phải chỉ là một phương tiện giao thông bình thường thôi sao?

Sau khi ngây người một lúc, Trần Tư Khải nhìn vẻ mặt như trẻ con của Tiêu Mộng, sau đó cười đầy cưng chiều, nói:

“Ừ, thế nên mới nói, mang theo em đi công tác, vừa khéo coi như đi du lịch.”

“Yeah yeah yeah yeah!”

Tiêu Mộng vỗ hay tay, hưng phấn kêu lên.

Nhân viên phục vụ càng đổ nhiều mồ hôi lạnh hơn.

Còn Trần tư Khải lại mặt mày hạnh phúc, đầy ấm áp.

Tiêu Mộng ăn quá nhiều, còn đi vệ sinh một lần, vậy mà Trần Tư Khải lại còn không yên tâm, nói: “Hay là tôi đi cùng em? Em có thể tìm được không?”

Tiêu Mộng vẫn còn đang nghĩ xem có cần Trần Tư Khải dẫn cô đi tìm nhà vệ sinh không, nhân viên phục vụ ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được mà nói:

“Tổng giám đốc Trần, ngài cứ yên tâm, tôi dẫn cô ấy đi là được.”

Lúc này Trần Tư Khải mới gật đầu, còn dặn dò thêm một câu:

“Cô chờ cô ấy rồi cùng quay lại, đừng để lạc mất.”

Khóe môi nhân viên phục vụ co rút.

Đi vệ sinh… có đến mức phải cẩn thận thế này không?

Đến Tiêu Mộng cũng giơ nắm đấm kháng nghị:

“Này! Trần Tư Khải!

Anh dừng coi tôi như kẻ đầu óc có vấn đề được không?

Mặc dù tôi mù đường, nhưng 18 năm nay tôi chưa từng khiến mình bị lạc đâu!

Thật đó, anh cố ý khiến tôi trông ngu ngốc đúng không?”

Trần Tư Khải cũng không để ý, khẽ cười.

Tiêu Mộng ngồi trên bồn cầu, vừa vỗ đầu mình hối hận:

“Ôi trời ơi, sao mình lại đồng ý chuyện ra nước ngoài công tác cùng anh ta chứ?

Mình ra nước ngoài, vậy không phải chuyện làm thêm ở câu lạc bộ Mị của mình đi tong rồi sao?

Vốn dĩ chỉ là công việc làm thêm tạm thời, nếu mình xin nghỉ vài ngày, chắc là Ngũ Ca sẽ đuổi việc mình mất.

Đúng rồi! Mình có thể bảo tên điên Kim Lân cầu tình giúp mình mà, dù sao nhìn có vẻ Ngũ Ca rất sợ Kim Lân…

Yeah yeah, ý hay!”

Khi rửa tay, Tiêu Mộng lại rối rắm.

Vừa rửa tay, vừa suy nghĩ:

Chi phí đi công tác, Trần gấu xấu xa sẽ không bắt cô chi trả một phần chứ?

Ra nước ngoài đó, đồ ở nước ngoài đều rất đắt!

Không được, không được, chuyện này, cô nhất định phải nói rõ ràng với Trần gấu xấu xa!

Lúc này, cô đột nhiên nghe thấy hai phòng bên cạnh có người đang nói chuyện.

“Này, cô nhìn thấy chưa?

Chị Hà tự mình dẫn một người phụ nữ tới nhà vệ sinh đó!

Tôi vừa gặp chị ấy, tôi hỏi chị Hà đứng ở cửa nhà vệ sinh làm gì, chị Hà bảo, là bạn gái mà tổng giám đốc Trần dẫn tới.”

Người còn lại nói: “Ừ, tôi nghe nói rồi.

Hôm qua tôi không đi làm, hôm nay nghe Hàn nói với tôi là hôm qua ông chủ của tập đoàn Thiên Nhất đưa một cô gái tới đây dùng bữa, đối xử với cô ta cực kỳ tốt.”

Tiêu Mộng nghe tới đây, không nhịn được mà bĩu môi.

Trần gấu xấu xa đối xử tốt với cô sao?

Cứ thỉnh thoảng lại bắt nạt cô một lát, gọi là tốt sao?

Tốt cái peep ý!

Nghĩ tới đây, Tiêu Mộng nhanh chóng đi nghe tiếp.

Cô rất muốn biết, bọn họ nói mình như thế nào.

“Trời ơi, thật sự là không ngờ mà, con rùa vàng cao cấp như tổng giám đốc Trần mà lại có người bạn gái như thế!

Thật sự là quá thất vọng!

Người phụ nữ kia trông cũng bình thường!

Hơn nữa nhìn có vẻ giống như đứa con nít, dáng vẻ ngốc nghếch không biết cái gì.

Vì sao tổng giám đốc Trần lại thích cô ta chứ?”

Mặt của Tiêu Mộng đã tức tới tím đen.

ĐM, cô rất bình thường sao?

Cô kém chỗ nào chứ?

Có nói thế nào, cô cũng là thiếu nữ thanh xuân mới 18 tuổi, còn tên Trần gấu xấu xa kia lại là ông chú lớn hơn cô 8 tuổi!

Hừ hừ!

Một người phụ nữ khác nói: “Không biết được.

Hàn cũng từng kể nói tôi, tổng giám đốc Trần đối xử với cô ta cực kỳ tốt, tối qua ăn cơm còn bao trọn cả quán ăn, tốt quá cơ!”

“Hôm nay cũng thế!

Cô có biết không, hôm nay cũng được tổng giám đốc Trần bao trọn rồi!

Nghe nói, nếu không có gì sơ sót, tổng giám đốc Trần nói, nếu đồ ăn ở quán chúng ta hợp khẩu vị của bạn gái ngài ấy, vậy ngài ấy sẽ bao quán dài hạn.”

“Ôi, hâm mộ cô bạn gái kia quá, thâm tình quá.

Nếu ngày nào cũng bao trọn, vậy phải tốn nhiều tiền lắm nhỉ?”

“Cô hiểu cái gì chứ. Mặc dù số tiền này rất lớn, nhưng đối với người có tiền như tổng giám đốc Trần mà nói, cũng chả là gì cả.

Tôi tức là, dựa vào cái gì mà một người phụ nữ bình thường như kia có thể có được tất cả những thứ này chứ?”

“Đúng thế, đúng thế!

Con rùa vàng như này, dựa vào cái gì mà chúng ta không gặp được chứ?”

“Tôi chắc là, người phụ nữ này là loại loli gợi cảm.”

“Là sao?”

“Chính là vẻ ngoài nhìn rất thanh thuần, rất đáng yêu, nhưng cởi quần áo ra, ở trên giường, lại biến thành một người khác, cực kỳ gợi cảm quyến rũ.

Nhất định người phụ nữ này lôi kéo đàn ông trên giường rất giỏi.”

Tiêu Mộng trợn tròn mắt.

Lôi kéo đàn ông… ở trên giường?

Cô là người không biết xấu hổ như thế sao?

Chẳng qua cô chỉ ngủ cùng Trần gấu xấu xa có một lần, hơn nữa còn là sau khi say rượu, cô chẳng nhớ được cái gì cả, lẽ nào… sau khi say, cô cực kỳ phóng túng?

Môi Tiêu Mộng run lên, nhanh chóng chuồn ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, quả nhiên, nhân viên phục vụ nữ kia vẫn đang chờ cô.

“Chị Hà, chị vất vả rồi, cứ chờ tôi mãi.

Thật ra không cần đâu, tôi có thể tự mình tìm đường về.”

“Hả?

Thưa cô, sao cô lại biết tên tôi?”

Nhân viên phục vụ tên là Hà giật mình.

Tiêu Mộng chăm chú nhìn chị Hà, cô cũng không thể nói với chị, là đồng nghiệp của chị nhắc tới tên chị khi nói xấu sau lưng tôi chứ?

“À, tôi nhìn thấy bảng tên của chị.”

Tiêu Mộng chỉ bảng tên trên ngực chị Hà.

“Ồ, là thế à.”

Chị Hà thở phào một hơi.

Thế nhưng, vẫn không nhịn được mà bối rối.

Không đúng, tên của cô ta thật ra là cái gì đó Hà, thế nhưng, người bạn gái của tổng giám đốc Trần sao lại biết cô ta hay được gọi là chị Hà chứ?

Chị Hà, cách gọi này, chỉ có các đồng nghiệp mới gọi cô ta như thế.

Tiêu Mộng bước đi, đột nhiên hỏi một câu:

“Chị Hà, tôi muốn hỏi chị, có phải hôm qua và hôm nay, tổng giám đốc Trần đều bao trọn chỗ này đúng không?”

Chị Hà giật mình, thế nhưng vẫn coi như bình tĩnh mà gật đầu, nở nụ cười mỉm tiêu chuẩn, nói: “Đúng thế, thưa cô.

Để có môi trường yên tĩnh để dùng bữa, tổng giám đốc Trần đã bao trọn hai ngày nay.”

Tiêu Mộng như có suy nghĩ gì đó, gật đầu, rồi khẽ vò đầu, do dự một lúc, cuối cũng cũng không nhịn được, lại hỏi:

“Cái đó… tôi có thể hỏi thêm, bao trọn có nghĩa là gì không?”

Rầm!

Chị Hà lập tức ngã lăn.

Cái cô nhóc này… là ngốc thật hay ngốc giả thế?

Đến bao trọn là gì mà cũng không biết?

“À, cái đó nghĩa là, tổng giám đốc Trần trả tiền thuê trọn cả quán ăn, không cho bất kỳ người nào ngoài khách của ngài ấy vào quán, cái này phải tốn rất nhiều tiền.”

Tiêu Mộng sững sờ, sau đó nhăn mặt lại, tức giận bước đi nhanh hơn, vừa đi, vừa lẩm bẩm nói một mình: “Cái tên tiêu tiền như nước này, mình biết ngay mà, mình biết ngay anh ta sẽ ngốc như thế…”

Chị Hà không khỏi muốn cười.

Vậy mà cô còn có mặt mũi mắng người ta ngốc?

Hahahaha…

Tiêu Mộng về tới trước bàn ăn, Trần Tư Khải đang xử lý công việc trên máy tính bảng.

Thật sự là tranh thủ từng giây từng phút làm việc.

Tiêu Mộng thầm tán thưởng.

Cho dù Trần gấu xấu xa có xấu tính cỡ nào cũng không thể phủ nhận rằng anh là một doanh nhân rất thành công, rất xứng với cái danh ông chủ công ty, là một người cuồng công việc rất có năng lực.

Cô nào có biết, vì trong công việc có thêm Tiêu Mộng, hiệu quả làm việc thường ngày của Trần Tư Khải đã giảm một cách nghiêm trọng, thế nên anh nhất định phải là thêm giờ.

“Này, Trần Tư Khải, tôi có vài việc muốn nói với anh!”

Tiêu Mộng vỗ bàn.

Trần Tư Khải không hề ngẩng đầu lên, vẫn nói với giọng rất dễ nói chuyện: “Em ăn no chưa? Còn muốn ăn gì không? Uống hết bát canh kia trước đã, đã làm ấm cho em rồi.”

Tiêu Mộng ngây người một lát, nhìn bát canh trên bàn, rồi lại xoa bụng mình, ồ, hình như đi vệ sinh một chuyến, bụng lại đói rồi.

Thế nên Tiêu Mộng liền bưng bát canh kia lên, cô cũng không biết bát canh kia đắt gần bằng một tháng lương của mình, ừng ực uống hết trong một hơi, rồi đặt mạnh bát canh xuống bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.