Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 20: Chương 20: Thứ nong nóng




"A! Anh câm miệng! Không được nói!"

"Haha, được, không nói nữa. Nói tiếp lúc nãy. Cuộc sống mà, sống chính là đánh giá, chính là hưởng thụ. Giống như cup của cô vậy, chỉ cần sai một chút, cũng không thoải mái. Cho nên, cà phê này cũng vậy, trợ lý Tiêu, đi đi, đi pha ly khác."

Mặt Tiêu Mộng xanh mét, buồn bực cầm ly đi. Tiểu nhân! Đây là lần thứ mấy đi ra ngoài rồi? Huhu, mình thật đáng thương, tại sao lại gặp phải một ông chủ biến thái như vậy! Uống cà phê thôi, còn phiền phức hơn cả ngồi hỏa tiễn lên trời! Phiền phức!

"Cô gái nhỏ, tại sao lại tới pha cà phê nhiều vậy? Giám đốc Trần hôm nay không ăn sáng sao? Chỉ uống cả phê cũng không được, bụng rỗng uống cà phê không tốt cho sức khỏe."

Nữ thư ký thành thục của phòng thư ký bưng ly trà của cô ấy, nhìn Tiêu Mộng chổng mông rót nước.

"Ai, đừng nhắc tới nữa! Em xui xẻo muốn chết rồi! Giám đốc Trần uống cà phê thật sự rất kén chọn! Một chốc thì ghét quá nóng, một chốc thì ghét không cho đường...Đơn giản chính là quỷ khó chơi!"

Còn khó chơi hơn cả cô em gái đó của cô!

Tiêu Mộng phồng má, cụp mày, khuôn mặt xui xẻo.

"Haha, vậy sao?"

Nữ thư ký lộ ra khuôn mặt tươi cười, cẩn thận đánh giá Tiêu Mộng, ừ, rất bình thường, cô gái cực kỳ mộc mạc, trên mặt không trang điểm, tóc cũng hơi rối, mặc rất đơn giản, chính là không biết tại sao giám đốc Trần lại để cô ấy tới làm trợ lý tạm thời.

Thực ra, trợ thủ hiện tại của giám đốc Trần đã rất đủ rồi, chỉ thư ký ở mỗi phương diện cũng đã chuẩn bị cho anh tới mười mấy người, nào cần thêm một thư ký nhỏ dư thừa? Nhìn dáng vẻ và sự ngây thơ của cô nhóc này, hẳn không phải là được giám đốc Trần dùng quy tắc ngầm.

"Vốn giám đốc Trần không khó hầu hạ như vậy, có lẽ, em có chỗ nào đắc tội anh ấy rồi. Cô gái, làm việc với người đứng đầu, cần cẩn trọng từ lời nói tới hành động."

"Cẩn trọng lời nói hành động?"

(⊙_⊙) Tiêu Mộng mở to mắt. Vậy có phải là cố gắng ít nói không! Ừ, nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, không nói không sai!

"Thím, cảm ơn thím! Lời của thím đã nhắc nhở con, không ai nói cho con biết, nên ở cùng ông chủ như thế nào. Cảm ơn thím!"

Tiêu Mộng bày ra khuôn mặt tươi cười chân thành, cười với nữ thư ký.

Không nghĩ tới nữ thư ký xụ mặt, hất tóc, bất mãn nói: "Tôi rất già sao? Cô lại kêu tôi là thím? Tôi cũng chỉ lớn hơn cô vài tuổi đi? Ai ya, cô cố ý sao? Cố ý kích thích tôi sao? Ai ui ~ gọi tôi là chị là được rồi."

Tiêu Mộng cứng mặt, chảy mồ hôi lạnh. Chị? Thật là chỉ lớn hơn cô vài tuổi sao? Tại sao lúc cô ấy không cười khóe mắt cũng có ba nếp nhăn, cười lên nếp nhăn có thể kẹp chết ruồi rồi!

"Ch, chị....Em mắt mờ, chị đừng để ý."

Tiêu Mộng bị chính mình ghê tởm đến mức nổi da gà.

"Cô bé, sau này nhớ gọi tôi là chị Tố Trân, nếu còn gọi sai, tôi sẽ phạt em mời khách đó."

"Em biết rồi, biết rồi, chị Tố Trân."

CHƯƠNG 20: THỨ NONG NÓNG

"A! Anh câm miệng! Không được nói!"

"Haha, được, không nói nữa. Nói tiếp lúc nãy. Cuộc sống mà, sống chính là đánh giá, chính là hưởng thụ. Giống như cup của cô vậy, chỉ cần sai một chút, cũng không thoải mái. Cho nên, cà phê này cũng vậy, trợ lý Tiêu, đi đi, đi pha ly khác."

Mặt Tiêu Mộng xanh mét, buồn bực cầm ly đi. Tiểu nhân! Đây là lần thứ mấy đi ra ngoài rồi? Huhu, mình thật đáng thương, tại sao lại gặp phải một ông chủ biến thái như vậy! Uống cà phê thôi, còn phiền phức hơn cả ngồi hỏa tiễn lên trời! Phiền phức!

"Cô gái nhỏ, tại sao lại tới pha cà phê nhiều vậy? Giám đốc Trần hôm nay không ăn sáng sao? Chỉ uống cả phê cũng không được, bụng rỗng uống cà phê không tốt cho sức khỏe."

Nữ thư ký thành thục của phòng thư ký bưng ly trà của cô ấy, nhìn Tiêu Mộng chổng mông rót nước.

"Ai, đừng nhắc tới nữa! Em xui xẻo muốn chết rồi! Giám đốc Trần uống cà phê thật sự rất kén chọn! Một chốc thì ghét quá nóng, một chốc thì ghét không cho đường...Đơn giản chính là quỷ khó chơi!"

Còn khó chơi hơn cả cô em gái đó của cô!

Tiêu Mộng phồng má, cụp mày, khuôn mặt xui xẻo.

"Haha, vậy sao?"

Nữ thư ký lộ ra khuôn mặt tươi cười, cẩn thận đánh giá Tiêu Mộng, ừ, rất bình thường, cô gái cực kỳ mộc mạc, trên mặt không trang điểm, tóc cũng hơi rối, mặc rất đơn giản, chính là không biết tại sao giám đốc Trần lại để cô ấy tới làm trợ lý tạm thời.

Thực ra, trợ thủ hiện tại của giám đốc Trần đã rất đủ rồi, chỉ thư ký ở mỗi phương diện cũng đã chuẩn bị cho anh tới mười mấy người, nào cần thêm một thư ký nhỏ dư thừa? Nhìn dáng vẻ và sự ngây thơ của cô nhóc này, hẳn không phải là được giám đốc Trần dùng quy tắc ngầm.

"Vốn giám đốc Trần không khó hầu hạ như vậy, có lẽ, em có chỗ nào đắc tội anh ấy rồi. Cô gái, làm việc với người đứng đầu, cần cẩn trọng từ lời nói tới hành động."

"Cẩn trọng lời nói hành động?"

(⊙_⊙) Tiêu Mộng mở to mắt. Vậy có phải là cố gắng ít nói không! Ừ, nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, không nói không sai!

"Thím, cảm ơn thím! Lời của thím đã nhắc nhở con, không ai nói cho con biết, nên ở cùng ông chủ như thế nào. Cảm ơn thím!"

Tiêu Mộng bày ra khuôn mặt tươi cười chân thành, cười với nữ thư ký.

Không nghĩ tới nữ thư ký xụ mặt, hất tóc, bất mãn nói: "Tôi rất già sao? Cô lại kêu tôi là thím? Tôi cũng chỉ lớn hơn cô vài tuổi đi? Ai ya, cô cố ý sao? Cố ý kích thích tôi sao? Ai ui ~ gọi tôi là chị là được rồi."

Tiêu Mộng cứng mặt, chảy mồ hôi lạnh. Chị? Thật là chỉ lớn hơn cô vài tuổi sao? Tại sao lúc cô ấy không cười khóe mắt cũng có ba nếp nhăn, cười lên nếp nhăn có thể kẹp chết ruồi rồi!

"Ch, chị....Em mắt mờ, chị đừng để ý."

Tiêu Mộng bị chính mình ghê tởm đến mức nổi da gà.

"Cô bé, sau này nhớ gọi tôi là chị Tố Trân, nếu còn gọi sai, tôi sẽ phạt em mời khách đó."

"Em biết rồi, biết rồi, chị Tố Trân."

CHƯƠNG 20: THỨ NONG NÓNG

"A! Anh câm miệng! Không được nói!"

"Haha, được, không nói nữa. Nói tiếp lúc nãy. Cuộc sống mà, sống chính là đánh giá, chính là hưởng thụ. Giống như cup của cô vậy, chỉ cần sai một chút, cũng không thoải mái. Cho nên, cà phê này cũng vậy, trợ lý Tiêu, đi đi, đi pha ly khác."

Mặt Tiêu Mộng xanh mét, buồn bực cầm ly đi. Tiểu nhân! Đây là lần thứ mấy đi ra ngoài rồi? Huhu, mình thật đáng thương, tại sao lại gặp phải một ông chủ biến thái như vậy! Uống cà phê thôi, còn phiền phức hơn cả ngồi hỏa tiễn lên trời! Phiền phức!

"Cô gái nhỏ, tại sao lại tới pha cà phê nhiều vậy? Giám đốc Trần hôm nay không ăn sáng sao? Chỉ uống cả phê cũng không được, bụng rỗng uống cà phê không tốt cho sức khỏe."

Nữ thư ký thành thục của phòng thư ký bưng ly trà của cô ấy, nhìn Tiêu Mộng chổng mông rót nước.

"Ai, đừng nhắc tới nữa! Em xui xẻo muốn chết rồi! Giám đốc Trần uống cà phê thật sự rất kén chọn! Một chốc thì ghét quá nóng, một chốc thì ghét không cho đường...Đơn giản chính là quỷ khó chơi!"

Còn khó chơi hơn cả cô em gái đó của cô!

Tiêu Mộng phồng má, cụp mày, khuôn mặt xui xẻo.

"Haha, vậy sao?"

Nữ thư ký lộ ra khuôn mặt tươi cười, cẩn thận đánh giá Tiêu Mộng, ừ, rất bình thường, cô gái cực kỳ mộc mạc, trên mặt không trang điểm, tóc cũng hơi rối, mặc rất đơn giản, chính là không biết tại sao giám đốc Trần lại để cô ấy tới làm trợ lý tạm thời.

Thực ra, trợ thủ hiện tại của giám đốc Trần đã rất đủ rồi, chỉ thư ký ở mỗi phương diện cũng đã chuẩn bị cho anh tới mười mấy người, nào cần thêm một thư ký nhỏ dư thừa? Nhìn dáng vẻ và sự ngây thơ của cô nhóc này, hẳn không phải là được giám đốc Trần dùng quy tắc ngầm.

"Vốn giám đốc Trần không khó hầu hạ như vậy, có lẽ, em có chỗ nào đắc tội anh ấy rồi. Cô gái, làm việc với người đứng đầu, cần cẩn trọng từ lời nói tới hành động."

"Cẩn trọng lời nói hành động?"

(⊙_⊙) Tiêu Mộng mở to mắt. Vậy có phải là cố gắng ít nói không! Ừ, nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, không nói không sai!

"Thím, cảm ơn thím! Lời của thím đã nhắc nhở con, không ai nói cho con biết, nên ở cùng ông chủ như thế nào. Cảm ơn thím!"

Tiêu Mộng bày ra khuôn mặt tươi cười chân thành, cười với nữ thư ký.

Không nghĩ tới nữ thư ký xụ mặt, hất tóc, bất mãn nói: "Tôi rất già sao? Cô lại kêu tôi là thím? Tôi cũng chỉ lớn hơn cô vài tuổi đi? Ai ya, cô cố ý sao? Cố ý kích thích tôi sao? Ai ui ~ gọi tôi là chị là được rồi."

Tiêu Mộng cứng mặt, chảy mồ hôi lạnh. Chị? Thật là chỉ lớn hơn cô vài tuổi sao? Tại sao lúc cô ấy không cười khóe mắt cũng có ba nếp nhăn, cười lên nếp nhăn có thể kẹp chết ruồi rồi!

"Ch, chị....Em mắt mờ, chị đừng để ý."

Tiêu Mộng bị chính mình ghê tởm đến mức nổi da gà.

"Cô bé, sau này nhớ gọi tôi là chị Tố Trân, nếu còn gọi sai, tôi sẽ phạt em mời khách đó."

"Em biết rồi, biết rồi, chị Tố Trân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.