Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 96: Chương 96: Tôi cõng em đi




Tiêu Mộng cầu xin tha thứ: “Ván đầu tiên đừng tính được không? Từ ván này lại bắt đầu tính, có được không?”

Trần Tư Khải nhoẻn miệng cười: “Được thôi, nhường em đấy.”

Tiêu Mộng vì biểu thị cảm ơn, lập tức nói một câu khiến bản thân cô cũng có thể tự chôn mình: “Cảm ơn cảm ơn, anh yên tâm, sau đây tôi sẽ nghiêm túc thực hiện.”

Kết quả…

Thật sự bi thảm.

Ván thứ hai…Tiêu Mộng lại thua rồi.

Trần Tư Khải khích tướng: “Thế nào? Theo tính cách của em, em sẽ không lại cầu xin lần nữa, để ván này cũng không tính đi?”

Tiêu Mộng cắn môi.

Xấu xa, anh biết rõ còn hỏi, mình thật sự định làm vậy…

Nhưng Trần Tư Khải hỏi vậy….

Cô ngược lại ngượng ngùng, chỉ có thể kiên trì nói: “Hừ! Ai sợ ai? Dù sao hai chúng ta cũng không có bí mật gì! Cởi thì cởi!”

Trong sắc đêm, dưới ánh đèn đường rực rỡ.

Vì mong đợi, con ngươi Trần Tư Khải bắn ra tia sáng xanh tham lam.

Hahaha, sắp được nhìn thấy dáng vẻ bikini của cô nhóc này rồi…

Kết quả…

Điều khiến Trần Tư Khải rớt mắt kính là…

Tiêu Mộng không cởi váy, trực tiếp tuột quần lót nhỏ bên trong xuống.

(⊙_⊙)

Cô quả thực cũng cởi một cái.

Mà anh, cũng quả thực không nhìn thấy gì cả…

Cho nên nói đừng xem thường bất kỳ sinh vật nào, sinh vật có ngốc thì cũng có con đường sinh tồn của mình.

Tiêu Mộng cũng cảm thấy cách làm này của mình cực kỳ thông minh, cô lắc lắc quần nhỏ, tùy ý cười nói: “Trần tổng, ý đồ xấu của anh không đạt được nhỉ? Có phải anh cực kỳ thất vọng không?”

Trần Tư Khải híp mắt, nói: “Nếu không, em tặng quần nhỏ này của em cho tôi đi, tôi lưu làm kỷ niệm.”

Quả nhiên, chọc tên xấu tính này điên lên, anh có thể càng thêm mặt dày phản kích bạn.

Tiêu Mộng đỏ mặt, chạy tới sau cây to, nhanh chóng mặc lại quần lót, ló nửa đầu ra, chỉ lên trời, ra dáng nói: “Vệ tinh của Mỹ luôn thời thời khắc khắc chú ý tới chúng ta! Gì, hôm nay ông già của bộ quốc phòng Mỹ ngẫu nhiên phóng to khu vực nào đó của nước V xem, wow, nước V phóng khoáng như vậy rồi sao? Một nam một nữ trần truồng đi tản bộ! Tinh thần đáng khen nha, họ lại không sợ bị tra tới, bị chụp hình xì căng đan? Cho nên nói, Trần tổng, trò chơi này là tuyệt đối không thể chơi nữa, tôi thì không sao đâu, tôi là vô danh tiểu tốt, mà ngài thì lại không được, hình xì căng đan của ngài một khi lộ ra, sẽ có bao nhiêu phụ nữ si tình lấy nó đi PS chứ, làm thành hình lêu lổng của họ…Trần tổng, vậy thật quá tổn thất rồi!”

Tiêu Mộng biểu cảm sinh động thêm mắm dặm muối tường thuật, khiến Trần Tư Khải sảng khoải cười thật lâu.

Trần Tư Khải cũng không làm khó cô nữa, vốn cũng chỉ là đùa cô mà thôi.

Anh nhìn đồng hồ, ừ, đã hơn mười một giờ rồi, cô nhóc này cũng hẳn buồn ngủ rồi.

“Đi thôi, chúng ta trực tiếp từ lối ra bên kia ra ngoài.”

Trần Tư Khải lại kéo tay Tiêu Mộng, khẽ dắt.

Lần này, không phải Tiêu Mộng đi ở phía trước nữa, mà đổi thành Trần Tư Khải ở phía trước dắt cô.

Tiêu Mộng mệt rồi, càng đi càng khó khăn.

Cuối cùng, cô lười nhác không đi nữa, ngồi xổm xuống đất, xoa chân, nói: “Ô, tôi đi không nỗi nữa, nghỉ một lát được không? Chỉ một lát thôi.”

Trần Tư Khải cắt ngang: “Không được.”

“A, chỉ nghỉ một xí, một xí xi thôi cũng không được sao?”

“Còn nghỉ nữa thì về nhà cũng phải mấy giờ rồi? Quá muộn cũng không được, trẻ con như em không thể ngủ quá muộn.”

“Huhu, nhưng tôi thật sự mệt lắm mà, nghỉ một lát nữa rồi tôi đi, tôi đảm bảo.”

Trần Tư Khải khẽ cười, ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cô: “Đến đi.”

(⊙_⊙) Tiêu Mộng sững sốt.

Tự nhiên nói câu “đến đi” làm gì?

Kêu cô đến làm sao?

“Làm gì vậy?” Tiêu Mộng ngây ngốc hỏi.

“Lên đi!” Trần Tư Khải nghiêng mặt nhìn cô: “Tôi cõng em, em không phải đi không nỗi sao? Vậy tôi cõng em đi.”

“A!” (⊙_⊙) Tiêu Mộng giật nảy.

Lập tức bắt đầu xua tay, xua thật mạnh: “Không được, không được, tuyệt đối không được! Anh cũng rất mệt, tôi sao có thể không biết xấu hổ như vậy! Tôi có thể đi, chỉ là nghỉ một lát thôi.”

“Em lải nhải gì vậy, mau bò lên!”

“Không cần! Tôi cũng nói không cần rồi mà! Tôi nghỉ một lát là tự đi được, tôi không yếu ớt như anh nghĩ.”

Tiêu Mộng lau mồ hôi lạnh.

Cô rất biết thân biết phận, cô tính là gì chứ, chỉ là một con nhóc thôi.

Đừng cho rằng loại cậu ấm như Trần Tư Khải ngẫu nhiên bộc lộc thích cô một lần thì cô liền không biết đông tây nam bắc.

Lời của kiểu đàn ông này…đáng tin sao?

Mọi người đều biết, lời không đáng tin nhất, chính là lời đàn ông nói trên giường.

Cho nên nói, đàn ông đều là động vật nửa thân dưới.

Lại thêm, phải nằm úp trên lưng Trần Tư Khải, chỉ nghĩ sơ thôi, cô cũng xấu hổ rồi.

Trần Tư Khải hừ lạnh một tiếng, dứt khoát nói: “Cho em hai sự lựa chọn. Một, lên lưng tôi, để tôi cõng em. Hai, tôi lên lưng em, em cõng tôi đi. Nói đi, em chọn cái nào?”

Đây chính là Trần Tư Khải!

Đây chính là cách làm tiêu chuẩn của anh!

Anh nghĩ hết trăm phương nghìn kế, cuối cùng, mục đích vẫn là làm theo suy nghĩ của anh.

Tiêu Mộng ngây ngốc, lập tức trả lời: “Phí lời! Tôi đương nhiên chọn anh cõng tôi rồi! Kêu tôi cõng anh, tôi dù phun sạch máu cũng cõng không nỗi.”

Trần Tư Khải cười, thúc giục: “Còn ngây ra đó? Em còn không lên?”

Tiêu Mộng tinh thần phấn chấn, vẫn là ngượng ngùng bò lên bờ lưng rộng lớn của Trần Tư Khải.

Trần Tư Khải ôm hai đùi cô, nhẹ nhàng đứng dậy.

Mà toàn bộ cơ thể Tiêu Mộng đều dán sát vào lưng anh, khiến cô cảm nhận được sự nóng bỏng và sức sống của động vật giống đực.

Khuôn mặt cô không nhịn được vừa đỏ vừa nóng.

Cô có chút kích động.

Mà Trần Tư Khải cũng không tốt hơn cô đi đâu.

Muốn chết mất.

Bộ ngực cô tại sao lại căng tròn như vậy?

Mỗi một bước đều có thể cảm nhận được nơi đó của cô khẽ run rẩy.

Mà cặp đùi trắng nõn mịn màng của cô chính ngay trong tay anh, anh bỗng nhiên cảm thấy đùi cô rất mướt, dường như sắp cầm không nỗi nữa rồi.

Mà đùi cô cứ khẽ lắc lư như vậy, lắc đến đầu anh phình to.

Trần Tư Khải phân tích rồi đưa ra kết luận cho bản thân: Tiêu Mộng đại khái là đặc biệt tới tra tấn anh!

Đi mãi, hoa sen trong tay Tiêu Mộng bỗng rơi xuống đất.

Trần Tư Khải dừng bước, khẽ nghiêng mặt liền phát hiện, cô nhóc này…ngủ rồi.

“Haiz, vẫn là động vật đơn thuần hạnh phúc hơn, hai mắt em vừa nhắm lại liền bước vào trong mộng, mà tôi lại vẫn phải chịu dày vò…Đàn ông thật không dễ dàng!”

Trần Tư Khải khom lưng, nhặt cành sen lên, sau đó đỡ mông Tiêu Mộng, tiếp tục bước đi về phía trước.

Lúc đi tới lối ra khác, quả nhiên, Khang Tử và một đám nhóc đều đợi anh.

Khang Tử nhìn thấy Trần Tư Khải, lập tức vứt thuốc trong tay, bước tới, nghênh đón anh, nói: “Cậu chủ, ra rồi.”

Lúc này mới nhìn thấy cô gái trên lưng anh, Khang Tử không nhịn được kinh ngạc mở to mắt, hỏi: “Cô gái này cứ ngủ trên lưng anh?”

Trần Tư Khải không đáp, ngược lại phát ra tiếng “suỵt”, ý bảo tất cả mọi người đừng lên tiếng, sau đó nhẹ nhàng đặt Tiêu Mộng lên ghế sau xe.

Còn sợ cổ cô không thoải mái, gấp chiếc áo khoác đắt tiền của mình, làm thành gối đầu đặt dưới đầu cô.

Khang Tử luôn quan sát động tác của cậu chủ, càng nhìn, càng cảm thấy không tưởng tượng nỗi.

Cậu chủ luôn lạnh lùng vô tình…sao bỗng nhiên lại thay đổi?

Trần Tư Khải đóng nhẹ cửa xe, lúc này mới đè thấp giọng, nói với Khang Tử: “Cậu đi trước đi, không cần theo tôi nữa, tôi đưa cô ấy về nhà rồi quay về.”

“Dạ!”

Khang Tử đáp, sau đó đứng thẳng người, mắt đưa tiễn xe của Trần Tư Khải rời đi.

Mấy thằng nhóc ngáp một cái sáp tới, hỏi: “Anh Khang, tối đó chúng ta đi dọn sạp chính là vì cô gái này sao?”

Khang Tử gật đầu: “Hẳn là cô ấy.”

“Gì? Em thấy hình như tuổi còn rất nhỏ, như học sinh tiểu học ấy.”

Khang Tử đen mặt: “Linh tinh! Cậu chủ chúng ta là người tùy tiện vậy sao? Cậu chủ chúng ta xưa này không động vào bé gái!”

Mấy thằng nhóc nhìn nhau, đáy lòng nói: Nhưng cô gái này nhìn rất nhỏ rất loli…

Trần Tư Khải vừa lái xe, vừa điều chỉnh gương chiếu hậu, điều chỉnh tới góc độ vừa khéo nhìn thấy tướng ngủ của Tiêu Mộng ở phía sau: “Cô nhóc này, ngủ cũng giống một con mèo.”

Nhìn cô ngủ, anh cũng cảm thấy ấm áp.

Xe lái tới con hẻm đó, chính quyền thành phố đã thi công vội vàng, một ngày liền bồi đắp xong con đường này, chỉ là nhựa đường còn chưa khô hết, vây một vòng rào bảo hộ, chỉ để lại khe hở hẹp cho người đi qua.

Trần Tư Khải ôm Tiêu Mộng, ôm thật vững vàng, đi vào con hẻm.

Đã biết nhà Tiêu Mộng là căn nào rồi, cho nên anh đi thẳng tới cửa nhà.

Vừa muốn gọi cô tỉnh, ai biết, cửa lớn nhà cô lại không đóng chặt, khẽ đạp liền mở ra.

Trần Tư Khải kinh ngạc một chút, thế là liền ôm cô đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.