Khi nghe đến tên Kaly, mặt Mẫn Nghi tái nhợt không còn một giọt máu, lắp bắp hỏi tôi:
- Chẳng phải 10 năm..trướ..c cậ..u..t..a..
- Đúng! Ai cũng nghĩ rằng , 10 năm trước cậu ta đã chết do một vụ tai nạn. Nhưng sự thật không phải vậy, cậu ta đã lẫn trốn.
- Này..nà..y vậy Huệ An không phải là thứ lạnh lẽo đó chứ. _Mẫn Nghi sợ đến nổi phải nói tung lung
- Mày đang nói đi đâu vậy ? Chân Huệ An đạp đất mà đi dưới chân có bóng đàng hoàng. _con nhỏ ăn nói ngớ ngẩn, làm tôi phải đánh vào đầu nhỏ
- Nhưng sao mày biết Kaly là Huệ An ??
- Thì cũng là cái hôm tao sang nhà cậu ấy. Mày nhớ con búp bê ba tao mua 3 cái không ? Mỗi đứa một cặp dính liền nhau ớ nhà Huệ An có
- Búp bê thì có nhiều loại sao mày kết luận nhanh vậy ?
- Cái đó Việt Nam không có là ba tao đi công tác mua từ nước ngoài về.
- Ừm. Sao mà cái ngày đó nhiều chuyện vậy
Mẫn Nghi thở dài mệt mỏi với câu chuyện mình vừa nghe. Nhưng nhiều chuyện cô vẫn còn không hiểu, nếu Huệ An là Kaly vậy tại sao từ đầu không nói cho mọi người biết, rồi sao tính cách lại khác thường như vậy ? Ngày xưa Huệ An mà cô biết là một đứa bé gái ngoan, xinh đẹp, lễ phép lại hiểu chuyện chứ không ăn nói khó nghe hại người. Người ta vẫn thường nói “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời” cho dù Huệ An có thay đổi đến đâu thì tính hồn nhiên khi xưa cũng không dễ gì mất đi.
- Ây, đang nói gì mà tớ vào rồi không nói nữa. _Vương Nguyên bước vào nhìn thấy hai người im re trong sự có mặt của mình
- Vương Nguyên, anh đến rồi thì ở lại với Trân Trân nha, em về có việc. _đang ngồi trên giường nhìn thấy Vương Nguyên vào nhảy ào xuống
- Cũng được Mẫn Nghi cứ về đi.
- Tao về trước nha, chiều tao vào. Bey
Không biết là Mẫn Nghi có chuyện gì vừa dứt lời thì đã không thấy người.
Vương Nguyên đặt thức ăn lên bàn rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.
- Hai người nói chuyện gì vậy ?
- Chuyện con gái ý mà, muốn nghe không ? _tôi trêu
- Con gái đa số khó tính rắc rối lắm, tớ không nghe. _Vương Nguyên lắc đầu lia lịa
- Tớ cũng dạng đó à ?
- Cậu thì khác.
- Mấy ngày qua không gặp cậu đi đâu vậy ? _tôi bỗng tò mò về cuộc sống cậu ấy thuận miệng nên hỏi luôn
- Cty có việc ấy mà, này bác sĩ bảo cậu có thể về trong vài ngày nữa.
- Tớ cũng có nghe Mẫn Nghi nhắc.
- Khỏe nhanh đi rồi tớ với cậu cùng đi chơi. _mắt sáng rực
- Cậu không sợ bị fan phát hiện à ?
- Sợ chớ, nhưng chơi thì chơi..hìhì
- Cậu đúng thật là.... _tôi mĩm cười hạnh phúc
Tôi nhìn xa xăm ra phía cửa sổ, bên ngoài rất nhộn nhịp đầy ấp tiếng cười tiếng nói. Nắng nhẹ, làm dịu mát tâm hồn của con người, đâu đó xa xa nguyện cầu thế gian này hạnh phúc, người người hạnh phúc. Chỉ sợ ước nguyện chẳng lành khi bao con người ngoài kia không chịu vung đấp, không quý trọng những người bên cạnh mình những thứ đang có trong tầm tay.
- Nguyên nhi, con về rồi đấy à
- Cậu về rồi.
Vừa bước vào nhà Vương Nguyên đã thấy mẹ mình cười nói vui vẻ với Huệ An. Cậu cũng muốn chào lại họ, nhưng không hiểu sao miệng muốn nói nhưng không mở được, chân càng muốn dừng thì nó lại càng bước tiếp. Cậu chỉ liếc sơ qua Huệ An rồi đi thẳng lên lầu.
- Cái thằng này, hôm nay bị gì thế không biết ? Con đừng để tâm nó nghe. _thấy con trai về không chịu chào hỏi bà quay ra mắng rồi quay sang Huệ An
- Dạ không sao đâu ạ. _Huệ An đôn hậu cười
- Bác ra ngoài có việc, con lên lầu chơi với Nguyên nhi nha.
- Dạ vâng, bác đi thong thả
Huệ An đứng dạy vẫy tay chào. Rồi mắt nhìn thẳng lên lầu mà bước tới.
- Vào đi. _nghe được tiếng gõ cửa Vương Nguyên lên tiếng
- Cậu đang làm gì vậy ? _Huệ An bước vào miệng không ngừng cười
- Cậu muốn ăn gì không ?
- Cậu sẽ đi mua à ? _Vương Nguyên hỏi với câu đầy nghi vấn
- Không! Là tớ sẽ tự làm.
- Nguyên liệu ?
- Nhà cậu có mà.
- Cậu xuống kiểm tra rồi à. _Vương Nguyên cau mầy khó chịu
- Không! Tủ lạnh nhà ai chả có thức ăn, mà nhất là nhà cậu phải có sẵn lỡ đâu fan hay đồng nghiệp sang chơi.
- TThông minh đó. Tớ cần thay đồ, 15' nữa tớ xuống.
- Ok
Bình thường Nguyên rất hoạt bát vui vẻ nhưng không thích ai lục lọi nhà mình (e đang chém, đừng trách ạ). 15' sau tại bếp:
- Cậu vừa xuống đấy à ? Cơm vừa xong cậu ăn thử đi. _đang dọn thức ăn xuống bàn nhìn thấy Vương Nguyên xuống cười tít mắt
- Ừm. Để thử
Nhìn món ăn cũng bắt mắt thật, nhưng còn chưa biết mùi vị nó ra sao. Cầu mong là nó tốt.
Vương Nguyên bỏ vào miệng miếng đầu tiên, suýt nữa thì cậu để lộ khuôn mặt méo sắp khóc của mình. “Trời ạ!! Mình đang ăn cái thứ gì vậy chứ ? Vị mặn ngọt lạc.. Pha trộn lẫn không biết thành ra cái vị gì mà khó ăn quá trời” (suy nghĩ của BB). Cậu mông luân suy nghĩ đoán chắc đây là đầu tiên xuống bếp. Cậu vẫn nhớ mùi vị những món mà Mẫn Nghi làm cho, như vậy còn thích hơn.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
HẾT CHƯƠNG 13