Sự Cám Dỗ Cuối Cùng

Chương 13: Chương 13: Đám cưới




Đến khi trời tối, Diệp Chính Thần mới đưa Trịnh Vĩ và Giản Nhu tới một khách sạn miễn cưỡng được coi là ba sao ở thành phố Nam Châu. Khách sạn sáng trưng nhưng không một bóng người. Ở đại sảnh rộng lớn chỉ có một bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn. Các món Tứ Xuyên đủ màu sắc rực rỡ tỏa mùi hương nồng đậm hấp dẫn.

Mắt Giản Nhu sáng lên. “Món gà cay trông ngon quá!”

“Vậy sao? Thế thì chị hãy ăn nhiều một chút!” Một giọng nói dịu dàng từ phía sau truyền tới. Giản Nhu quay đầu, liền nhìn thấy một cô gái xinh xắn bê bát mì cay bốc khói nghi ngút đi tới.

Giản Nhu chưa bao giờ thấy gương mặt có nụ cười dễ thương đến thế. Đó là nụ cười thỏa mãn và vui vẻ xuất phát từ nội tâm, là niềm hạnh phúc mà không ai có thể đóng kịch.

Vừa ngồi xuống bàn ăn, cô liền nếm thử món gà cay mà cô thèm nhỏ dãi. Mùi vị đúng là rất tuyệt. Bây giờ Giản Nhu mới hiểu tại sao Diệp Chính Thần sống chết đòi cướp “vị hôn thê” của người ta. Có những mùi vị chưa từng nếm thử thì không sao, một khi thưởng thức rất dễ bị nghiện, sẽ khó dứt bỏ. Mỹ vị cũng vậy, mà mỹ nhân hay tình yêu cũng thế.

Vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc mọi người đã trở nên thân thiết. Nhìn Tham mưu trưởng Diệp nhà người ta được ăn cá, ăn thịt, cả mì cay thơm phức, lại nghĩ đến “kim chủ” hào phóng nhà mình chỉ được chén rau xanh, Giản Nhu thấy rất áy náy. Lương tâm trỗi dậy, cô liền kéo tay áo Bạc Băng. “Món gà cay này có dễ nấu không em? Có thể dạy chị không?”

“Dễ ạ! Ngày mai em chỉ cho chị cách náu.” Diệp phu nhân ghé sát tai cô, thì thầm: “Anh Trịnh Vĩ thích ăn món sườn thơm cay, chị có muốn học không?”

Giản Nhu gật đầu. “Được thôi! Nhưng mà ngày mai em phải chuẩn bị cho đám cưới, làm gì có thời gian?”

“Không sao, mình sư huynh chuẩn bị là được rồi. Sáng mai chị cùng em đi thử váy, sau đó về chuẩn bị bữa trưa.”

“Thử váy ư? Em vẫn chưa thử à? Chị thạo nhất mấy chuyện chọn quần áo và trang điểm đấy!” Giản Nhu rất tự hào khi nhắc tới thế mạnh của mình.

“Không phải! Em dẫn chị đi thử váy phù dâu ấy mà.” Bạc Băng nói.

“Phù dâu? Chị sẽ làm phù dâu ư?” Giản Nhu quay sang Trịnh Vĩ. “Anh làm phù rể à?”

“Ừ!”

Một niềm vui khó tả trào dâng trong lòng Giản Nhu. Cô tưởng trong cuộc đời này cô không bao giờ được cùng anh sánh đôi trên thảm đỏ của đám cưới. Tuy hai người không phải nhân vật chính nhưng chẳng sao cả, đây là vai phụ mà cô thích nhất trong đời.

“Anh cứ tưởng chú sẽ làm phù rể cho anh. Đâu ngờ…” Trịnh Vĩ cảm thán, nâng ly rượu cụng với Diệp Chính Thần. “Người đàn ông tâm lý có vấn đề như chú còn kết hôn những hai lần, trong khi đến bây giờ anh vẫn chưa cưới được vợ. Đúng là chẳng phải đạo gì cả.”

Diệp Chính Thần trừng mắt với anh, đính chính ngay: “Em có một lần thôi!”

Ăn xong, Diệp Chính Thần sắp xếp căn phòng ở tầng trên cùng của khách sạn cho phù dâu và phù rể. Căn phòng tuy không sang trọng nhưng được bài trí lãng mạn. Trên chiếc giường rộng trắng muốt xếp đầy những cánh hoa hồng.

Vừa đẩy cửa đi vào, Giản Nhu tưởng mình vào nhầm phòng. “Chuyện gì thế này?”

“Chắc là cậu ấy muốn chúng ta sớm động phòng ấy mà.” Trịnh Vĩ thản nhiên đáp.

Quả nhiên không hổ danh là bạn thân từ nhỏ, việc động phòng của mình còn chưa xong đã lo cho anh em rồi.

“Em có mệt không? Cần nghỉ ngơi một lúc không?” Trịnh Vĩ hỏi.

“Không! Em chẳng mệt chút nào.”

“Thế thì chúng ta ra ngoài đi dạo một lát đi!”

“Được thôi!”

Nam Châu không mưa nhưng bầu trời rất u ám. Người đi đường đều vội vàng, chỉ sợ trời đột nhiên đổ mưa. Giản Nhu và Trịnh Vĩ nhàn nhã tản bộ ở thành phố xa lạ và đặc biệt yên tĩnh.

“Em nghe nói đám cưới của Diệp Chính Thần chỉ bày ba mươi bàn, mời một số bạn bè thân thiết. Không ngờ anh ấy lại tổ chức hôn lễ giản dị ở thành phố nhỏ này.” Giản Nhu cảm thán.

“Đối với thân phận của cậu ấy, đám cưới như vậy cũng vượt mức cho phép rồi.”

“Thế á? Không phải đấy chứ?” Giản Nhu không kìm được lại hỏi. “Đám cưới của anh thì sao? Không phải đến bạn bè thân thiết cũng chẳng thể mời đấy chứ?”

“Anh cũng chẳng định mời ai. Anh muốn đưa cô ấy đi đến một bờ biển yên tĩnh, tìm một ngôi nhà gỗ bên bờ biển, cùng cô ấy ngồi ở cầu thang, ngắm những con sóng nhấp nhô, ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặn.”

Tưởng tượng cảnh Trịnh Vĩ và vợ anh ôm nhau ngắm mặt trời mọc, Giản Nhu như nghe thấy tiếng vỡ vụn trong trái tim mình. Dù là một diễn viên xuất sắc, cô cũng không cười nổi.

“Em thấy thế nào?” Trịnh Vĩ cố tình hỏi ý kiến khiến trái tim tan nát của cô lại bị giẫm đạp một cách vô tình.

Cô nghiến răng đáp: “Nghe có vẻ tiết kiệm khối chi phí.”

“Em hy vọng có một đám cưới như thế nào?” Anh hỏi.

“Em ư? Em mà kết hôn thì sẽ tổ chức đám cưới quy mô lớn, bao cả khách sạn năm sao, mời toàn những người nổi tiếng và giới nhà giàu. Đội xe rước dâu sẽ toàn ô tô sang, xe có giá trị dưới một triệu mời đi chỗ khác chơi…”

“Còn gì nữa?”

“Còn chứ! Em sẽ đăng toàn cảnh đám cưới lên Weibo. Phải gây sự ầm ĩ, phải khoe hạnh phúc cho mọi người thấy. Em sẽ đi khắp thế giới hưởng tuần trăng mật…”

Đang thao thao bất tuyệt, Giản Nhu chợt im bặt đồng thời dừng bước khi nhìn thấy tấm poster lớn treo ở cửa rạp chiếu phim. Trên poster là hình ảnh con tàu và đôi nam nữ đứng ở mũi tàu.

“Rạp đang chiếu Titanic bản 3D đấy à?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Ừ! Em còn muốn xem không?”

Hơn mười năm trước, cô đã bỏ lỡ một lần. Năm năm trước, cô lại bỏ lỡ lần nữa. Ai ngờ số phận không bạc đãi cô, bây giờ vẫn còn cơ hội được cùng anh xem bộ phim này, sao cô không muốn cơ chứ?

“Em muốn!”

Tối hôm ấy, cuối cùng hai người cũng được xem siêu phẩm Titanic sau hơn mười năm. Phòng chiếu VIP vắng vẻ, bàn tay ấm nóng của người đàn ông đặt trên vai Giản Nhu khiến cô có cảm giác lại quay về khách sạn tồi tàn năm nào, lại cảm nhận được hơi thở gấp gáp của anh, lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của mình.

Con tàu cuối cùng cũng chìm xuống đáy biển. Câu chuyện tình yêu cảm động mãi mãi chôn vùi trong lòng Đại Tây Dương. Hồi ức dội về như bão lũ, những giọt nước mắt hối hận không ngừng tuôn rơi. Cuối cùng Giản Nhu gục vào vai Trịnh Vĩ khóc nức nở.

Một chút lý trí còn sót lại tan biến, nỗi bi thương tựa như đánh gục cô trong giây lát. Cô vừa khóc vừa đấm thùm thụp vào vai anh, cất giọng chất vấn: “Tại sao? Tại sao anh không sớm nói cho em biết anh là con trai của Lữ Nhã Phi? Tại sao anh không nói? Tại sao lại lừa dối em?”

“Anh đâu có lừa em. Anh tưởng đối với em, việc anh là con trai của ai cũng chẳng quan trọng.” Trịnh Vĩ giải thích.

“Tại sao không quan trọng cơ chứ? Nếu sớm biết sự thật, em sẽ trốn tránh anh. Em sẽ không yêu anh, cũng không để anh yêu em… Chúng ta sẽ chẳng đến nước như ngày hôm nay.”

“Em biết sự thật từ lúc nào vậy?”

“Hôm trời mưa to ấy, Nhạc Khải Phi nói cho em biết…” Đến khi cô ý thức được mình vừa thốt ra điều không nên tiết lộ thì đã muộn. “Em…”

“Em không cần nói nữa…” Trịnh Vĩ ngắt lời cô. “Anh hiểu.”

“Anh hiểu ư?” Vẫn còn chìm trong nỗi bi thương nên Giản Nhu nhất thời không theo kịp suy nghĩ của anh. “Anh hiểu gì chứ?”

“Em ngốc nghếch biết bao!”

Bị lừa dối bao năm, hôm nay, cuối cùng Trịnh Vĩ cũng đã thông suốt mọi chuyện. Anh hiểu tình yêu của cô bắt đầu từ lúc nào, cũng hiểu tại sao cô lại đột ngột thay đổi từ sau đêm mưa gió ấy, thay đổi đến mức anh gần như không nhận ra.

Anh từng suy đoán, sự thay đổi của cô có liên quan đến Nhạc Khải Phi. Thậm chí anh từng nghi ngờ tin đồn tình cảm ầm ĩ của hai người không có lửa làm sao có khói. Rất có thể Nhạc Khải Phi không rời khỏi nhà cô vào đêm mưa đó. Cũng có khả năng trong thời gian ở Nhật Bản, hai người vốn không phải ở hai phòng riêng biệt. Về những tin đồn kia, bởi vì yêu cô nên anh quyết định tin tưởng cô. Còn cô rất có thể đã lừa dối anh từ đầu đến cuối.

Vì vậy khi cô nói chưa từng yêu anh, cô tiếp cận anh chỉ vì mục đích trả thù, anh cũng có phần tin lời cô. Cho tới hôm ở trong xe chứng kiến vẻ mặt bị tổn thương nặng nề của cô, anh mới tin cô cũng có tình cảm với mình. Tuy nhiên anh không thể phân biệt trong những lời ngọt ngào của cô, bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả? Sự cảm động mà cô mang đến cho anh, bao nhiêu là tình yêu, bao nhiêu là thù hận? Còn nữa, cô bắt đầu yêu anh từ lúc nào? Bắt đầu hận anh từ bao giờ?

Năm năm qua, anh không hận cô mà chỉ luôn băn khoăn những vấn đề này. Càng nghĩ không thông suốt, anh càng muốn tìm lời giải đáp. Vì thế những ngày qua, anh không ngừng thăm dò cô để phân biệt từng chút một. Hôm nay, anh mới thật sự hiểu rõ, ngoài những lời tàn nhẫn lúc chia tay, mỗi câu nói của cô đều là thật lòng, mỗi việc cô làm đều là vì yêu anh. Quan trọng nhất, tình yêu của cô chưa bao giờ kết thúc. Nếu không, cô đã chẳng dùng phương thức đoạn tuyệt để kết thúc mối tình, càng không có chuyện tiếp tục mối quan hệ với anh sau năm năm. Chắc chắn cô cũng giống anh, đến nay vẫn không thể dứt bỏ tình cảm với đối phương.

Cô đúng là ngốc nghếch nên mới cho rằng, chỉ cần cô gánh chịu mọi khổ đau bằng đôi vai yếu ớt của mình thì anh sẽ không sao. Thật ra cô không biết cô đã biến mình thành cây xương rồng có gai sắc nhọn, còn anh dù bị đâm đến chảy máu cũng không nỡ buông tay cô.

“Em ngốc ở điểm nào?” Giản Nhu khóc đến sưng cả mắt.

“Nếu thông minh thì em nên kể mọi chuyện với anh. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng ta cũng cùng nhau đối mặt.”

“Với cá tính của anh, chắc chắn anh sẽ không để em rời xa anh. Bất kể gặp trở ngại lớn đến mức nào, anh cũng không từ bỏ. Nhưng chúng ta không có khả năng. Em không thể chấp nhận…” Giản Nhu ngừng vài giây, quyết định không thốt ra từ “bố đẻ của anh”. “Em không thể chấp nhận sự thật mẹ anh và Lâm Cận hại chết bố em. Anh cũng không thể vì em mà đưa Lâm Cận ra pháp trường. Cho dù chúng ta không bận tâm về những điều đó, người nhà chúng ta cũng sẽ phản đối chúng ta ở bên nhau.”

Giữa hai người có quá nhiều trở ngại. Đó là khoảng cách không thể vượt qua. Cho dù hiện tại họ đã trưởng thành, đã thông suốt hơn nhưng khoảng cách đó vẫn không thay đổi.

“Thế thì tại sao bây giờ em lại chấp nhận anh?” Trịnh Vĩ hỏi thẳng.

“Bởi vì ngôi biệt thự của anh rất có giá trị.”

“Em nói thật đi xem nào!”

Đúng lúc này giai điệu của ca khúc My heart will go on vang lên: “Every night in my dreams, I see you, I feel you…”

Đây chính là câu trả lời của cô. Trước kia cô tưởng rằng, con người ai mà chẳng trải qua vài lần thất tình trong đời. Bọn họ còn trẻ, tương lai còn dài. Bỏ lỡ đối phương, sớm muộn gì họ cũng sẽ gặp được người thích hợp, có thể yêu lần nữa. Sau đó cô mới biết, người mà cô không thể quên sẽ luôn xuất hiện trong giấc mơ, tình cảm không thể dứt bỏ cần khoảng thời gian một đời để hoài niệm. Nếu đã vậy, cô sẽ không trốn tránh nữa.

Thấy Giản Nhu không muốn nói thật, Trịnh Vĩ cũng không truy vấn mà kéo cô đứng lên. “Chúng ta về thôi!”

Tại căn phòng ở tầng trên cùng của khách sạn, Giản Nhu nằm trong vòng tay rắn chắc của Trịnh Vĩ, nhìn vào đôi mắt cháy bỏng của anh. Trong tiết tấu hưng phấn lạ thường của người đàn ông, nỗi nhớ nhung và niềm hạnh phúc dồn nén đã lâu bùng phát, đẩy lùi mọi ký ức đau khổ và sự hoang mang về tương lai. Cô nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.

Giản Nhu ngày càng say mê niềm vui thuần túy này, mê đắm trong khao khát muốn được lấp đầy của cơ thể, tựa như anh là cả thế giới của cô. Cô ngày càng không muốn rời xa anh.

Sáng hôm sau, Giản Nhu cùng cô dâu đi thử váy. Dựa vào kinh nghiệm đóng vai phụ phong phú, cô chọn bộ váy màu trắng đơn giản, tuyệt đối không cướp ống kính của nữ chính. Chọn váy xong rồi xác định lịch trình lễ cưới ngày hôm sau, bọn họ quay về khách sạn. So với hôm qua, khách sạn náo nhiệt hơn nhiều bởi mấy người bạn của Diệp Chính Thần đã tới nơi. Người đàn ông có tên trong danh sách triệu phú Ngũ Kiến Phàm đưa cả vợ đến. Nhìn qua cũng biết hai người là vợ chồng lâu năm, ngôn ngữ, cử chỉ rất ăn ý. Còn một vị giáo sư trẻ có nội hàm đi cùng bà xã. Bọn họ không có bất cứ cử chỉ thân mật nào, tựa hồ giữ chút khoảng cách theo thói quen nhưng ánh mắt nhìn nhau đầy tình ý.

Tiêu Thường và Trác Siêu Nhiên cũng đã có mặt. Vừa nhìn thấy Giản Nhu, biên kịch Tiêu liền nở nụ cười mang hàm ý sâu xa, ánh mắt như nhìn thấu nội tâm của cô.

Trước các bà vợ danh chính ngôn thuận, Giản Nhu chợt phát hiện mình chỉ là người thứ ba không hợp pháp. Thế là cô cùng cô dâu Bạc Băng chui vào bếp học nấu nướng trước khi Trịnh Vĩ giới thiệu mình với mọi người.

Biết rõ khả năng của bản thân nên Giản Nhu mang theo quyển sổ nhỏ, ghi lại toàn bộ công thức. Sau đó cô đeo tạp dề, đích thân ra tay dưới sự chỉ đạo của “đầu bếp danh tiếng”. Cuối cùng cô cũng làm xong món sườn xào thơm cay.

Bạc Băng nếm thử một miếng.

“Có ngon không?” Giản Nhu sốt ruột hỏi ngay.

“Được ạ! Chứa đầy mùi vị của tình yêu.”

Giản Nhu cũng ăn một miếng, chỉ thấy mùi vị của thịt.

“Chị và anh Trịnh Vĩ định bao giờ mới kết hôn? Em nghe nói tháng sau có ngày đẹp đấy!”

Nhắc đến đề tài này, Giản Nhu nở nụ cười gượng gạo. “Bọn chị vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.”

“Chưa nghĩ đến ư? Sao em nghe sư huynh nói, anh Trịnh Vĩ bảo muốn cưới chị từ năm hai mươi tuổi… Hay là chị cân nhắc đi!”

“Ừ…” Giản Nhu cầm đĩa sườn. “Món này để nguội sẽ không ngon, chị mang cho anh Trịnh Vĩ nếm thử.”

“Khoan đã!” Bạc Băng tiến lại gần, lau bột mì dính trên mặt cô. “Chị chẳng giống ngôi sao chút nào.”

Giản Nhu cười cười. “Thật ra chị chỉ là diễn viên mà thôi.” Trong công việc và cuộc sống riêng đều phải đóng kịch.

Giản Nhu bưng đĩa sườn đi ra ngoài, trong lòng chờ mong Trịnh Vĩ thưởng thức tác phẩm đầu tay của cô. Trên đường từ nhà bếp tới đại sảnh, cô không thấy bóng dáng của Trịnh Vĩ. Đi vòng qua hành lang ra cửa trước, cô liền nhìn thấy người mình đang tìm. Có điều Trịnh Vĩ đứng đối diện cô ca sĩ có thân hình bốc lửa Nghiêm Vũ, không hề biết đến sự tồn tại của Giản Nhu, giống cảnh tượng ở bãi đỗ xe mấy năm trước.

Nghiêm Vũ rất cao. Cô ta chỉ hơi ngẩng đầu là có thể ghé sát mặt anh. Từ góc độ này, Giản Nhu nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng xinh đẹp và gợi cảm của Nghiêm Vũ. Sau năm năm, khuôn mặt thỉnh thoảng xuất hiện trong cơn ác mộng của cô vẫn quyến rũ như ngày nào.

“Anh trai em bảo nhìn thấy anh và cô ta đi cùng nhau, thái độ rất thân mật, có đúng vậy không?”

Chứng kiến cảnh tượng này, Giản Nhu bất giác nhớ đến cảnh kích tình mà cho đến nay cô vẫn không thể xóa khỏi tâm trí. Máu nóng dồn lên đại não, cô thật sự muốn hất đĩa sườn trong tay vào mặt Trịnh Vĩ, hét lên với anh: Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy anh nữa! Hậu cung của anh có nhiều chính cung, sủng phi như vậy, thêm hoặc bớt tôi cũng chẳng ảnh hưởng đến ai. Ai thích tranh giành sự sủng ái của anh thì cứ việc. Tôi đây không rảnh hầu hạ anh.

Vừa tiến lên hai bước, cô chợt nghe Trịnh Vĩ trả lời: “Em còn không tin vào con mắt của anh trai em hay sao?”

“Em tin… Nhưng em nghĩ mãi mà không hiểu. Bây giờ cô ta đã nối lại tình cũ với Nhạc Khải Phi, anh chen vào làm gì chứ?”

Câu hỏi của Nghiêm Vũ vô cùng sắc bén. Nhắc tới Nhạc Khải Phi, máu nóng trong đầu Trịnh Vĩ chắc chắn còn sôi sục hơn cô ấy chứ.

Có điều sắc mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh. Anh lùi lại một bước, giữ khoảng cách nhất định với Nghiêm Vũ, cất giọng lạnh lùng: “Nghĩ mãi không hiểu thì đừng nghĩ nữa. Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến em.”

Chỉ mấy từ “không liên quan đến em” đã thể hiện rõ quan hệ của hai người. Nghiêm Vũ lập tức á khẩu.

Trịnh Vĩ chẳng nói thêm điều gì, định quay người rời đi. Đúng lúc này anh chợt nhìn thấy Giản Nhu ở góc tường. Anh không hề tỏ ra luống cuống, ánh mắt thậm chí còn thể hiện sự chờ mong, tựa như chờ đợi một màn bắt gian hấp dẫn.

Giản Nhu chưa từng trải qua tình huống này nhưng cô cũng đã đóng vài bộ phim “cung đấu”, “trạch đấu”, người mới, người cũ tụ tập một chỗ, hục hoặc với nhau. Qua các vụ tranh giành sủng ái thành công, cô cho rằng ở hoàn cảnh này, mình không thể tỏ thái độ ghen tuông mà phải trưng bộ dạng hiền lương thục mẫu. Chỉ có mang phong thái của một “thánh nữ” thì mới có thể trở thành nhân vật nữ chính.

Vì vậy cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười đi về phía Trịnh Vĩ. Gần đến nơi, cô cất giọng nũng nịu: “Em vừa làm thử món sườn thơm cay mà anh thích nhất. Anh hãy nếm thử xem có ngon không.”

“Em nấu ư?” Trịnh Vĩ ngạc nhiên nhìn đĩa thức ăn rồi lại liếc nhìn bộ váy hàng hiệu đã “hy sinh anh dũng” trên người cô.

“Đúng thế!” Giản Nhu chọn một miếng nhiều thịt đưa đến miệng anh. “Anh nếm thử đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa.”

Dù không có lòng tin về tài nghệ nấu nướng của cô nhưng anh vẫn ăn thử.

“Ngon không? Có ra mùi vị của tình yêu không anh?”

“Có. Rất nồng đậm.” Trịnh Vĩ ôm Giản Nhu, cùng cô đi về phía thang máy. “Chúng ta về phòng từ từ thưởng thức.”

“Anh không cần chào hỏi bạn bè sao?” Cô cố ý nhấn mạnh từ “bạn bè” đồng thời liếc xéo Nghiêm Vũ. Sắc mặt cô ta tương đối khó coi nhưng không có vẻ đau lòng như cô dự đoán.

“Có công ty dịch vụ cưới hỏi lo nên anh khỏi cần chào hỏi.”

“Công ty dịch vụ cưới hỏi ư?”

“Ừ! Bọn họ mời cô ấy đến hát mừng đám cưới.”

Thang máy vừa vặn đến nơi. Trịnh Vĩ ôm Giản Nhu đi vào trong, ánh mắt không rời khỏi gương mặt cô.

“Sao anh cứ nhìn em chằm chằm thế?” Cô soi vào cửa thang máy bóng loáng, không thấy có gì lạ thường.

“Anh muốn xem em có ghen không.” Trịnh Vĩ đáp.

“Ghen ư?” Nếu người khác có thể nhận ra tâm trạng ghen tuông thì việc cô lăn lộn trong làng giải trí tám năm hoàn toàn vô ích. Giản Nhu tỏ ra thản nhiên như không: “Tại sao em phải ghen? Anh nói hai người chỉ là bạn còn gì.”

“Ừ! Bọn anh chỉ là bạn bè bình thường.” Trịnh Vĩ cầm lấy đĩa sườn từ tay cô. “Tuy nhiên anh tưởng em rất để bụng chuyện “xe rung” năm năm trước. Hôm đó, vẻ mặt của em bị đả kích nặng nề, vô cùng thương tâm. Không phải em quên rồi đấy chứ?”

“Anh…” Người đàn ông này cứ muốn thử thách khả năng chịu đựng của cô hay sao? Nếu không phải anh đã cầm cái đĩa, chắc cô sẽ đập thẳng nó vào mặt anh.

Thang máy nhanh chóng lên đến tầng trên cùng, Trịnh Vĩ vừa đi ra ngoài vừa buông một câu: “Xem ra em vẫn chưa quên.”

Tất nhiên cô làm sao có thể quên chuyện đó, nhưng cô thật sự không hiểu tại sao anh lại biết vẻ mặt cô bị đả kích nặng nề. Lẽ nào Nhạc Khải Phi nói với anh? Chắc không phải. Nhạc Khải Phi là người luôn thích xem trò vui, làm gì có chuyện tiết lộ với anh. Lẽ nào anh đã nhìn thấy cô ở bãi đỗ xe?

Giản Nhu đuổi theo, truy vấn: “Sao anh biết được? Anh nhìn thấy em à?”

“Ừ…”

Hả? Đàn ông trong lúc làm chuyện đó còn có tâm tư để ý đến xung quanh hay sao?

Nhìn thấy vẻ mặt mù mờ của cô, Trịnh Vĩ cười vui vẻ. “Dù em tin hay là không thì sự thực là hôm đó anh và Nghiêm Vũ chẳng xảy ra chuyện gì cả.”

“Gì cơ? Ý anh là anh cố ý diễn kịch cho em xem sao?”

Trịnh Vĩ không phủ nhận: “Nhiều lần anh muốn nói rõ với em nhưng em đâu có cho anh cơ hội!”

Như vậy thì cơn ác mộng đeo bám cô bao năm nay chẳng qua chỉ là một màn kịch anh dùng để thăm dò cô. Giản Nhu liền túm lấy cánh tay Trịnh Vĩ, cắn mạnh. Anh không trốn tránh, để mặc cô cắn đến khi nào hả hận mới thôi.

Mười phút sau. Trịnh Vĩ thong thả thưởng thức món ăn do Giản Nhu nấu, còn cô bôi thuốc lên vết thương trên tay anh: “Sao anh không né tránh?”

“Một số tâm tình phát tiết ra bên ngoài tốt hơn là đè nén trong lòng. Diễn xuất của em giỏi đến mấy cũng chỉ có thể qua mặt người khác, không thể lừa dối bản thân…”

Không đợi anh nói hết câu, Giản Nhu đã đẩy anh nằm xuống sofa. Hai người đang quấn quýt thì Diệp Chính Thần gọi điện giục họ xuống ăn cơm. Giản Nhu chỉ có thể rời khỏi người Trịnh Vĩ, đi thay quần áo. Trong lúc cô thay đồ, Trịnh Vĩ tranh thủ ăn hết đĩa sườn thơm cay, vẻ mặt rất thỏa mãn.

Khi hai người xuống đến nơi, bàn tiệc đã đâu vào đấy, các đôi đã ngồi vào vị trí, trò chuyện rôm rả. Diệp Chính Thần than vãn khâu chuẩn bị đám cưới quá mệt, anh ta muốn đình công. Cô dâu lập tức trừng mắt nhìn anh ta. “Anh có phải là đàn ông không hả?”

Trịnh Vĩ vừa vặn đi đến bên Diệp Chính Thần, tỏ ra nghi hoặc: “Chú có phải là đàn ông hay không, vợ chú còn không biết sao?”

“Cô ấy mà không biết thì chẳng ai biết cả.” Diệp Chính Thần trả lời nghiêm túc.

Mọi người cười ồ lên. Cô dâu đỏ mặt, Diệp Chính Thần ghé sát tai cô, nói nhỏ: “Nếu em không tin, tối nay anh sẽ chứng minh cho em thấy. Em yên tâm, anh không bao giờ sợ khổ, sợ mệt khi làm chuyện này.”

Trong tiếng cười nói vui vẻ, Trịnh Vĩ kéo Giản Nhu ngồi xuống chỗ trống đồng thời giới thiệu cô với bạn bè. Cô biết Ngũ Kiến Phàm từ lâu nên anh chỉ giới thiệu vợ anh ta. Tiêu Thường và Trác Siêu Nhiên cô cũng quen nên anh bỏ qua.

Đến vị giáo sư trẻ có nội hàm, Trịnh Vĩ nói ngắn gọn: “Đây là giáo sư của trường Đại học T, tên Dương Lam Hàng, là nhà khoa học trong truyền thuyết.” Giới thiệu xong, anh nói thêm một câu: “Em đừng bị ngoại hình đạo mạo của anh ta đánh lừa, người này chơi trò “quy tắc ngầm” với học trò nữ của mình đấy!”

Giản Nhu quan sát phản ứng của Dương phu nhân, không ngờ cô gái trẻ nở nụ cười ngọt ngào. Cô chợt hiểu ra Giáo sư Dương không những tán nữ sinh mà còn danh chính ngôn thuận cưới về nhà. Vừa xong màn giới thiệu, một đôi vợ chồng mới cưới kịp đến nơi. Giản Nhu quen người đàn ông. Đó chính là Trác Siêu Việt, bạn cùng phòng với Trịnh Vĩ ở trường quân đội. Năm xưa, anh ta góp công không nhỏ trong việc cô và Trịnh Vĩ đến với nhau. Vì vậy khi nhìn thấy Trác Siêu Việt và cô vợ ngây thơ, đáng yêu của anh ta, Giản Nhu có cảm giác đặc biệt thân thiết.

Đến lượt Trịnh Vĩ giới thiệu cô với mọi người, anh chỉ nói: “Đây là Giản Nhu. Khỏi cần tôi giới thiệu, chắc mọi người cũng biết.”

Mọi người đều lịch sự gật đầu. Vợ Giáo sư Dương còn nói từng xem phim truyền hình do cô đóng, rất thích diễn xuất của cô.

Trịnh Vĩ nói tiếp: “Cô ấy là…”

Giản Nhu có chút mong chờ, muốn biết anh định vị quan hệ của hai người thế nào trước mặt bạn bè thân thiết.

Nhưng đáp án mà cô nghe được chỉ là hai từ: “… bạn tốt.”

Mọi người đều ngây người, ngay cả Diệp Chính Thần cũng bất ngờ bởi trong một số tình huống, từ “bạn” có nghĩa là: Chúng tôi chẳng có quan hệ gì cả.

Giản Nhu biết mình không nên để ý đến chuyện này. Chỉ cần cô và anh yêu nhau là đủ, hà tất phải bận tâm đến ánh mắt của người khác. Tuy nhiên cô không làm được điều đó. Khi đã yêu một người đàn ông, có ai muốn mãi mãi làm người tình trong bóng tối của anh ta? Có ai muốn thấy một người phụ nữ khác chiếm mất danh phận? Đây chính là bản tính của con người. Ban đầu, cô cho rằng chỉ cần hai người sớm tối có nhau, những chuyện khác đều không quan trọng. Nhưng khi đã ở bên nhau, cô lại muốn nhiều hơn, muốn có thể danh chính ngôn thuận nắm tay anh đến trọn đời…

Sau giây phút gượng gạo ngắn ngủi, Trác Siêu Việt lên tiếng: “Anh Vĩ! Anh đúng là chẳng dễ dàng chút nào. Theo đuổi người ta bao nhiêu năm, đến bây giờ vẫn chỉ là bạn bè.”

Diệp Chính Thần tiếp lời: “Được rồi! Ít nhất còn là bạn bè, dù sao cũng tốt hơn thà chết cũng không gặp mặt.”

Giản Nhu đưa mắt nhìn Trịnh Vĩ. Sắc mặt anh vẫn không thay đổi. Lẽ nào bạn bè của anh chỉ biết mỗi cô, không biết trên đời này còn một người phụ nữ tên Kiều Hân Vận?

Để lấy lại thể diện cho Trịnh Vĩ đồng thời tỏ ra là một người biết điều, Giản Nhu cười híp mắt. “Các anh đừng nhắc đến chuyện cũ của tôi và Trưởng phòng Trịnh nữa. Kiều Hân Vận tiểu thư mà nghe được, chỉ e Trưởng phòng Trịnh có trăm cái miệng cũng không thể giải thích.”

Nhắc đến Kiều Hân Vận, vẻ mặt của mọi người quả nhiên trở nên phong phú vô cùng. Bọn họ nhìn Trịnh Vĩ bằng ánh mắt như dò hỏi: Cô ấy biết anh có vị hôn thê? Rốt cuộc hai người là thế nào vậy?

Trịnh Vĩ hắng giọng rồi lên tiếng: “Không sao! Kiều tiểu thư sẽ không để bụng đâu.”

Ý của anh là Kiều tiểu thư chỉ cần danh phận Trịnh phu nhân là đủ? Mọi người tỏ ra ngỡ ngàng, Giản Nhu tiếp tục giữ nụ cười nghề nghiệp. Trác Siêu Nhiên cầm ly rượu, phá vỡ bầu không khí gượng gạo: “Hiếm có dịp chúng ta tụ tập, cũng nên cụng ly với cô dâu, chú rể đi chứ!”

Mọi người lập tức nâng ly. “Đúng thế!”

Sau đó không ai nhắc đến chuyện cũ của Giản Nhu và Trịnh Vĩ nữa.

Đám bạn thân lâu ngày gặp lại, đúng dịp có chuyện vui nên mấy người đàn ông tất nhiên không tiết kiệm tiền rượu dùm Diệp Chính Thần mà uống hết ly này đến ly khác.

Giản Nhu cũng uống mấy ly, mặt ửng đỏ, nụ cười càng quyến rũ. Cô trò chuyện với mấy bà vợ danh chính ngôn thuận một lúc, Tiêu Thường ngồi bên cạnh quay sang gọi: “Chị Tiểu Nhu!”

“Gì cơ?”

“Em nghe nói đạo diễn đã quyết định để chị đóng vai nữ chính của phim Leo cao. Em muốn trao đổi với chị một chút. Trong quá trình viết kịch bản, có mấy chỗ em nghĩ mãi cũng không thông, liệu chị có thể cho em biết quan điểm của chị được không?”

“Được!”

“Chị cho rằng Lam Vũ yêu Dương Sâm từ lúc nào?”

Vấn đề này tương đối tế nhị, Giản Nhu mỉm cười: “Chị nghĩ chắc là từ năm mười tuổi cô ấy đã trúng tiếng sét ái tình với nam chính.”

“Sau đó thì sao? Tình cảm của cô ấy có từng thay đổi không ạ?”

“Không! Tình yêu của cô ấy ngày càng sâu đậm ấy chứ!” Giản Nhu cầm ly rượu, cô chợt phát hiện Trịnh Vĩ quay đầu nhìn mình đăm đăm.

Giản Nhu vờ như không thấy, nói tiếp: “Dương Sâm là người đàn ông vô cùng cuốn hút, dễ khiến phụ nữ chìm đắm.”

Tiêu Thường chớp chớp mắt, trầm tư suy nghĩ. “Nếu có thể gặp lại sau khi đã chia tay mấy năm trời, đối diện với Dương Sâm, liệu cô ấy có còn lún sâu không?”

Cuối cùng Giản Nhu cũng hiểu tại sao tiểu thuyết của Tiêu Thường lại bán chạy đến thế. Cô ấy rất có khả năng đào sâu nội tâm và tình cảm của nhân vật.

Vì khâm phục tố chất nghề nghiệp và tinh thần kính nghiệp của biên kịch Tiêu, Giản Nhu thẳng thắn cho biết: “Tất nhiên là có rồi. Sinh lý của đàn ông và phụ nữ không giống nhau nên thời hạn bảo quản của tình yêu cũng khác. Đàn ông ở bên cạnh người phụ nữ mình thích, lâu ngày sẽ hết nhiệt tình, dần trở nên chán ghét. Phụ nữ thì hoàn toàn trái ngược, sự kích tình ban đầu sẽ biến thành sự dựa dẫm và thói quen.”

Tiêu Thường gật đầu tán thành: “Sau khi Lam Vũ và Dương Sâm gặp lại, chị nghĩ Lam Vũ có hận Dương Sâm, hận bố mẹ anh ta không?”

“Hận chứ! Thù hận có thể bị tình yêu và nỗi nhớ che lấp, nhưng nó sẽ không bị lãng quên.”

“Chị nói hay lắm! Nội tâm của nhân vật Lam Vũ có thể khai thác từ nhiều khía cạnh. Em phải nghiên cứu thêm mới được.”

“Ừ! Chị cũng mong kịch bản của em giúp chị thành công một lần.” Giản Nhu nói đùa.

Tiêu Thường vỗ ngực bảo đảm chắc chắn cô sẽ thành công. Thực tế, Giản Nhu đã không bận tâm chuyện bộ phim có thành công hay không. Cô chỉ muốn thể hiện tốt vai diễn, coi như kỷ niệm mối tình đẹp đẽ ở những năm tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời họ.

Tối hôm ấy, mọi người đều uống say khướt, bao gồm cả Trịnh Vĩ và Diệp Chính Thần. Khi say, Trịnh Vĩ không còn là người đàn ông chững chạc, trầm ổn mà bướng bỉnh như một đứa trẻ. Anh sống chết không chịu về phòng nghỉ ngơi, đòi đi ngắm mặt trời mọc bằng được.

Giản Nhu hết cách, đành đi theo anh ra đường vào lúc nửa đêm gà gáy. Ánh trăng mát dịu tỏa sáng, hai người ngồi trên ghế đá trong công viên, Trịnh Vĩ bắt cô ngả đầu vào vai mình. Anh ôm cô, cất giọng trầm trầm: “Bà xã…”

Cách xưng hô lâu lắm mới được nghe, thời khắc này vô cùng tình cảm.

“Em còn nhớ lần đầu tiên anh hôn em không? Hôm đó, trăng cũng tròn và sáng như bây giờ…” Trịnh Vĩ nói.

Xem ra anh uống say thật rồi, Giản Nhu phản bác: “Trăng sáng ư? Hôm ấy rõ ràng là buổi chiều.”

“Không phải… Là buổi đêm yên tĩnh.” Trịnh Vĩ lắc đầu. “Chúng ta nói sẽ cùng ngắm mặt trời mọc. Em tựa vào vai anh ngủ mất, anh nhất thời không kiềm chế nổi nên đã hôn em.”

“Hả?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu. “Ý anh là… lần anh bỏ nhà ra đi á?”

“Ừ.”

“Không ngờ anh quấy rối thiếu nữ vị thành niên!”

“Dù là quấy rối, anh cũng chỉ quấy rối vợ mình… đâu phải là hành vi phạm pháp.”

Cô muốn nói, mình thành vợ anh từ lúc nào nhưng lại thôi bởi chắc chắn anh sẽ trả lời: Anh hôn là phải rồi.

Như tìm lại mối tình đầu ngọt ngào, Giản Nhu tựa cả người vào lòng anh. “Mau nói thật đi! Lúc đó anh còn làm gì nữa? Có sờ vào chỗ không nên sờ không đấy?”

Trịnh Vĩ liếc nhìn ngực cô. “Nếu lúc đó biết cảm giác thích thế, anh nhất định không bỏ lỡ thời cơ tốt.”

Người đàn ông này có biết xấu hổ là gì không nhỉ? Giản Nhu lên tiếng: “Anh còn có thể thẳng thắn hơn không?”

“Có thể. Chuyện anh hối hận nhất là lúc ấy không “gạo nấu thành cơm”. Đợi sau này chúng ta có con trai, anh sẽ nói với nó, thích cô gái nào thì phải sớm ra tay, tránh đêm dài lắm mộng, bỏ lỡ thời cơ tốt.”

Chúng ta có con trai… Tim Giản Nhu đập nhanh một nhịp. Cho dù đây là giấc mộng xa vời nhưng đẹp đẽ biết bao.

Khi mặt trời nhô lên từ phía xa xa, Trịnh Vĩ ngả đầu vào vai Giản Nhu ngủ say sưa. Nghĩ đến chuyện bị anh đánh cắp nụ hôn đầu, cô không kìm được hôn anh một cái đồng thời dùng di động lưu lại thời khắc lãng mạn này.

Ngày hôm sau, lễ cưới của Diệp Chính Thần được tổ chức. Không có đoàn xe rước dâu sang trọng, cũng chẳng bày tiệc ở khách sạn xa hoa. Thậm chí khách mời phần lớn là họ hàng và bạn bè của nhà gái. Tuy nhiên hôn lễ của họ vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người bởi vì từ đầu đến cuối lễ cưới, khiến những người tham dự cảm nhận được một tình yêu nồng đậm.

Lễ cưới bắt đầu, Nghiêm Vũ và một nam ca sĩ cùng song ca bài Tình yêu. Diệp Chính Thần mặc bộ quân phục màu trắng, đi chầm chậm trên thảm đỏ về phía cô dâu. Cánh hoa anh đào rơi xuống, tạo thành cảnh tượng vô cùng lãng mạn.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh Diệp Chính Thần đứng ở ban công, cất giọng trầm trầm: “Nha đầu, hôm nay là ngày thứ một trăm năm mươi lăm em rời xa anh. Cây anh đào trước cửa sổ phòng chúng ta đã nở hoa. Có đẹp không em?”

Tiếp theo, màn hình chuyển đến khuôn viên trường học tĩnh mịch. Diệp Chính Thần ngước nhìn cây bạch quả. “Nha đầu, hôm nay là ngày thứ ba trăm sáu mươi lăm kể từ lúc em rời xa anh. Lá cây bạch quả ở trước cổng Học viện Quân y đã chuyển sang màu vàng. Anh nhớ em từng nói thích cây này nhất.”



Cuối cùng là phòng chờ sân bay. Diệp Chính Thần vội vàng đi qua cửa kiểm tra an toàn ở phía trước. Anh nói: “Nha đầu! Hôm nay là ngày thứ một nghìn một trăm ba mươi ba chúng ta rời xa nhau. Cuối cùng anh cũng có thể quay về tìm em rồi…”

Giản Nhu âm thầm đưa tờ giấy ăn cho cô dâu lúc này đã nhòa lệ. Cô dâu lau nước mắt, ôm chặt người đàn ông mà mình chờ đợi đã lâu.

Giản Nhu cũng xúc động, viền mắt cay cay. Trịnh Vĩ lặng lẽ đi đến bên cô, nói nhỏ: “Có phải em cũng hơi muốn lấy chồng rồi không?”

“Không phải là hơi mà rất muốn.” Giản Nhu buột miệng đáp.

“Vậy sao? Nếu không có sự lựa chọn tốt hơn, hay là em tạm chấp nhận anh đi!”

Cô còn cố ý nói: “Trưởng phòng Trịnh! Nếu anh dám bao cả khách sạn năm sao, bày vài trăm bàn tiệc, mời giới truyền thông đến đưa tin trực tiếp về đám cưới, em có thể cân nhắc đề nghị của anh.”

“Em tưởng anh không dám sao?”

Giản Nhu chợt nhớ ra người ở trước mặt cô là Trịnh Vĩ. Nhược điểm lớn nhất của anh chính là không có chuyện gì anh không dám làm. Cô vội nói: “Đừng! Em đùa ấy mà. Em không muốn đám cưới của em chưa bắt đầu thì anh đã bị bắt đi xét xử. Em sợ mình sẽ trở thành “hồng nhan họa thủy” bị cả nước phỉ nhổ.”

Trịnh Vĩ thở dài. “Có chuyện gì em không sợ không?”

“Có.”

“Gì vậy?”

“… Anh không cần em nữa.”

Trịnh Vĩ chẳng thèm để ý đến cô nữa. Lúc này là tiết mục cô dâu và chú rể trao nhẫn cưới, hôn nhau, cùng thề nguyện sẽ không xa rời.

Lễ cưới kết thúc nhưng cuộc hôn nhân của họ mới chính thức bắt đầu. Không phải mối tình nào cũng trải qua sự chờ đợi hơn một nghìn ngày, cũng không phải sự chờ đợi nào cũng đạt kết quả tốt đẹp. Bọn họ đã làm được, cuối cùng “tu thành chính quả”.

Trên thế giới này có rất nhiều đôi yêu nhau mà không đến được bến bờ hạnh phúc. Cũng chẳng phải bọn họ không mong muốn hay chờ đợi mà số phận đã định bọn họ tình sâu mà duyên mỏng, giống Giản Nhu và Trịnh Vĩ.

Nghe những lời chúc chân thành của bố mẹ cô dâu và chú rể, lại nhìn những cặp vợ chồng ngồi ở dưới, trong lòng Giản Nhu không khỏi xao dộng. Trác Siêu Việt có thể cưới cô gái vốn là người yêu của anh trai sinh đôi, Giáo sư Dương có thể rước cô học trò về nhà, ngay cả Diệp Chính Thần cũng có thể cướp vị hôn thê của người khác, còn cô và Trịnh Vĩ yêu nhau bao năm, chờ đợi bao năm, cuối cùng chỉ dừng lại ở từ “bạn bè”. Thử hỏi làm sao cô có thể cam lòng?

Cô thật sự không cam tâm bị số phận đùa giỡn, không cam tâm nhường người đàn ông tuyệt vời như Trịnh Vĩ cho người phụ nữ khác. Nhưng không muốn thì sao chứ? Cô và Trịnh Vĩ có thể tổ chức đám cưới sao? Nếu tổ chức, bố mẹ hai bên đứng trên sân khấu sẽ là cảnh tượng thế nào? Giản Nhu không thể, cũng chẳng dám tưởng tượng.

Nghĩ đến đây, cô lén liếc nhìn Trịnh Vĩ. Bắt gặp ánh mắt của cô, anh liền quay đi chỗ khác, rõ ràng không muốn để ý đến cô. Trong ngày vui thế này, gương mặt lạnh lùng của anh quả thực rất hợp phong cảnh. Để làm dịu bầu không khí, Giản Nhu quyết định chủ động bắt chuyện. Thế là cô rút điện thoại, gửi tấm ảnh mình hôn trộm anh vào buổi sáng đón mặt trời mọc, kèm lời nhắn: “Quân tử báo thù, mười năm không muộn.”

Sau khi đọc tin nhắn, khóe miệng Trịnh Vĩ nhếch lên thành đường cong gợi cảm. Giản Nhu liền ghé sát, hỏi nhỏ: “Đã có ai từng nói với anh, anh cười trông rất đẹp trai chưa?”

“Có, rất nhiều.” Anh vẫn ngắm tấm ảnh trên màn hình điện thoại.

“Thế thì tốt, chứng tỏ gu thẩm mỹ của em cũng theo trào lưu đấy chứ!”

Trịnh Vĩ mỉm cười, nhìn cô. “Thế mà quan niệm về tình yêu của em chẳng theo trào lưu gì cả.”

Nhắc đến quan niệm về tình yêu, Giản Nhu lại nhớ tới một chuyện. Nhất thời không kìm được, cô thì thầm bên tai anh: “Em có một vấn đề muốn hỏi từ lâu… Nếu không tiện, anh có thể từ chối trả lời.”

“Em hỏi đi! Chỉ cần không dính dáng đến bí mật quốc gia, anh có thể nói cho em biết.”

“Anh định bao giờ cưới Kiều Hân Vận thế?”

Trịnh Vĩ nghiêm túc suy nghĩ vài giây mới đáp: “Tam thời vẫn chưa quyết định. Sao em lại hỏi điều này?”

“Em nghe nói cướp bạn trai của người khác thì chỉ là vấn đề tình cảm, nhưng cướp chồng của người khác thì là vấn đề đạo đức.” Vì vậy cô quyết định hôm anh tổ chức hôn lễ cũng là ngày bọn họ kết thúc giao ước. “Chắc anh hiểu tính em. Em không thích làm mấy chuyện thất đức.”

Trịnh Vĩ đột nhiên ngoảnh mặt, nhìn cô bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa. “Nói như vậy… Em định cướp bạn trai của người khác à?”

“Hả?” Giản Nhu ngây người. Anh đúng là không hổ danh xuất thân từ ngành trinh sát, có khả năng thông qua hiện tượng nhìn rõ bản chất. Cô còn chưa biết tiếp lời thế nào, tiệc rượu đã bắt đầu. Cô dâu chuẩn bị đi thay váy, Giản Nhu liền đi theo phụ giúp. Lúc đi qua Trịnh Vĩ, cô nghe thấy anh cười, nói: “Quyết định rồi thì ra tay nhanh một chút! Bỏ lỡ cơ hội sẽ không tìm lại được đâu.”

Giản Nhu liếc anh một cái. “Em cần phải ra tay cướp anh sao?” Rõ ràng anh tự đưa mình đến tận cửa mà. Nhắc đến mới nói, đưa đến tận miệng mà không ăn thì đúng là kẻ ngốc. Vì vậy cô sẽ thận trọng suy nghĩ vấn đề này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.