Sự Chờ Đợi Của Lương Thần

Chương 24: Chương 24: Những câu chuyện ngoài lề : Lần đầu gặp gỡ




Đó là vào một ngày Lễ Tình Yêu.

Hôm đó trời rất lạnh.

Diệc Phong vừa xong tiết học cuối cùng, trở về khu ký túc xá, dừng xe đạp trước cửa phòng, không khí lạnh và ẩm ướt.

Đột nhiên anh nghe thấy tên mình từ loa phóng thanh.

Anh đứng sững, ngẩn người, chìa khóa xe vẫn cầm trong tay. Kế đó là một giọng nữ sinh trong trẻo : « Bài hát này của bạn X khoa Kinh tế tặng Lăng Diệc Phong, sinh viên khoa Điện tử khóa 97, cùng lời chúc Valentine vui vẻ. »

Diệc Phong nhướn mày, đứng tựa vào xe đạp, lắng nghe, cảm thấy cô nữ sinh này có giọng nói rất hay.

Nhưng khi giai điệu bài hát vừa cất lên, anh bất giác bật cười. Cô bạn có nhã ý tặng anh bài hát quả có khiếu hài hước, vào ngày Valentine mà tặng một ca khúc thấm buồn như vậy có vẻ không hợp lắm.

Anh đứng tựa vào thành xe nghe hết bài hát rồi thong thả đi lên cầu thang. Anh gặp một gã trai đi ngược chiều, gã vỗ vai, nháy mắt với anh, có lẽ gã cũng vừa nghe chương trình phát thanh.

Buổi tối cả bọn hẹn nhau đi trượt băng.

Đèn đường sáng rực. Cả nhóm tụ tập bên đường nói chuyện, bất chợt, anh nhìn thấy Tô Lương Thần.

Thực ra Diệc Phong vẫn còn nhớ cô, dù chỉ là bạn học trong khoảng thời gian rất ngắn. Hôm đó cả lớp làm quen với nhau, mỗi người đều đứng lên giới thiệu về mình. Cô ngồi dãy bàn phía trước, tóc túm cao đuôi ngựa, khuôn mặt đẹp có hàng mi dài, khi Diệc Phong bước lên bục, anh thấy cô liếc nhìn mình rồi quay nhìn ra cửa sổ, so với các nữ sinh sôi nổi, cô có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều.

Diệc Phong gật đầu chào. Sau đó cả nhóm đi về phía bến xe buýt.

Trên đường, một gã liếc nhìn Tô Lương Thần rồi huých khuỷu tay vào cánh tay Diệc Phong, nói nhỏ : “Có thấy người đẹp kia không, hai người là bạn học, sao có vẻ xa lạ thế ?”

Sao ? Anh ngạc nhiên quay lại nhìn, thấy Lương Thần ngồi chếch cách mấy hàng ghế, đang nhìn ra cửa sổ, hàng mi dài của cô rũ bóng, mũi cao thanh tú.

Bên ngoài ánh đèn loang loáng, hắt lên mặt cô, đẹp một cách hoàn hảo. Diệc Phong bất giác ngây người ngắm nhìn, đồng thời bỗng thấy đêm nay bầu trời đẹp lạ lùng, huyền ảo mê đắm.

Một giờ sau, thấy cô đứng một mình tựa vào lan can sân vận động, anh từ từ lướt đến bên, chìa tay ra : “Cùng trượt nhé !”.

Cùng với nụ cười mê hồn, bàn tay chìa ra nắm tay người đó, anh nhẹ nhàng đưa cô vào quỹ đạo cuộc sống của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.