Sự Chờ Đợi Của Lương Thần

Chương 10: Chương 10: Tô Lương Thần, thì ra tất cả niềm tin của em đối với tôi chỉ có vậy




Những ánh mắt kinh ngạc, dò hỏi, lạnh lùng, căm ghét cùng lúc hướng vào Lương Thần khi cô bước qua cánh cửa…

Thì ra ở phía sau cánh cửa không chỉ có một mình Trình Kim.

Vốn là người tự chủ, nhưng khi nhìn thấy cặp vợ chồng trung niên ngồi trên ghế sofa xuống, đứng sững nhìn Lương Thần, ánh mắt lạnh lùng, gay gắt trách cứ. Đương nhiên cô hiểu hàm ý của cái nhìn ấy. Sự xuất hiện của cô cùng với Lăng Diệc Phong lúc này lập tức xoá tan niềm tin tưởng của cô ta, sự tin tưởng cô ta đã nói như đinh đóng cột chiều nay. Nhưng cô không quan tâm, Trình Kim có tin lời cô hay không có gì quan trọng? Đằng nào cô cũng không phải là người thất tín, cô về đây là theo yêu cầu của Lăng Diệc Phong, để cùng anh ‘nói một lần cho hết’. Toàn bộ tâm trí cô lúc này hoàn toàn tập trung vào cặp vợ chồng trung niên đang ngồi ung dung nhàn tản trên ghế sofa.

Nói hai người tuổi trung niên có vẻ không thích hợp, bởi nếu dựa vào tuổi cùa Lăng Diệc Phong suy ra, hai người ít nhất cũng phải ngoài năm mươi, nhưng có lẽ do biết cách chăm sóc, trông bề ngoài họ rất trẻ, trẻ hơn tuổi thực rất nhiều.

Nhưng tại sao?

Tại sao Diệc Phong lại đưa cô đến gặp họ?

Lương Thần liếc nhìn khuôn mặt không biểu cảm của hai người đó. Lúc mới bước vào, Lương Thần đã nhận ra cả hai không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, có vẻ họ đã biết trước sự xuất hiện của cô. Vậy anh đưa cô đến đây với mục đích gì?

Nghĩ đến thái độ dứt khoát ương ngạnh của Diệc Phong trên taxi lúc cô một mực đòi xuống, Lương Thần càng không thể nào lý giải được.

Trong phòng khách rộng rãi, đèn sáng trưng, bàu không khí căng thẳng đến khó thở.Trình Kim mặc dù trong lòng ấm ức, nhưng nãy giờ vẫn ngoan ngoãn, yên lặng. Cô đương nhiên biết, bây giờ không phải là lúc trách cứ.

Quả nhiên, một giọng đàn ông trầm khàn phá tan bầu không khí yên tĩnh: “Rốt cuộc anh đang chơi trò gì vậy?”. Ánh mắt ông quét tới mặt Lăng Diệc Phong, loé ra những tia sắc lạnh: “Một tuần liền mất tăm tích, công ty cũng không thèm đoái hoài! Anh tưởng anh còn bé lắm hả? Hai tám tuổi đầu, biến đi đâu cũng không thèm nói với ai một tiếng, để Trình Kim chạy đôn đáo tìm khắp nơi. Anh nhìn lại mình xem, có ra thể thống gì không?”

Lần này không cần nhìn mặt cô cũng có thể đoán ra thân phận của ông.

Vừa dứt lời, người đứng bên Lương Thần lập tức có phản ứng. Trái với cơn tức giận không thể kìm nén của đối phương, thái độ Lăng Diệc Phong rất ôn tồn, giọng anh bình tĩnh, rành rọt: “Con đã hai tám tuổi, đi đâu cũng không nhất thiết phải báo cáo với ai”.

Trình Kim tái mặt.

Diệc Phong không nhìn cô ta, bước lên hai bước, bàn tay phải vẫn nắm chặt cổ tay Lương Thần, ánh mắt di chuyển từ hai người ngồi trên ghế sofa sang Trình Kim: “Mọi người chưa có dịp gặp mặt, xin giới thiệu đây là Tô Lương Thần”, nói đoạn anh ngoảnh sang nhìn Lương Thần: “Đây là cha mẹ anh”.

Khi cảm thấy cổ tay hơi đau, Lương Thần mới ý thức được cô và Diệc Phong vẫn trong tư thế thân mật không nên có, nhưng cô lại không có cách nào thoát khỏi tay anh.

Thế là thế nào?

Trước mặt Trình Kim, anh có thể thản nhiên nắm tay người đàn bà khác, đàng hoàng giới thiệu với cha mẹ mình! Hơn nữa, chẳng phải họ đến đây là để ‘chấm dứt tất cả’ hay sao?

Không thể nào hiểu nổi!

Ông Lăng cũng bắt đầu chú ý đến cử chỉ thân mật của hai người, ánh mắt không đồng tình của ông dừng lại trên cái nắm tay đó, cố kìm tức giận, lát sau ông lại hướng vào Lương Thần và dừng vài giây trên gương mặt cô trong cái nhìn đầy ẩn ý.

Mẹ Diệc Phong nãy giờ không nói gì, lúc đó mới đứng lên, nhẹ nhàng đi về phía Lương Thần. Bà mặc quần Âu màu đen áo ngắn màu cà phê, may rất khéo, gia công tỉ mỉ, nước da mềm mại trắng bóc, ngũ quan đoan trang, có thể thấy hồi trẻ rõ ràng bà là một mỹ nhân.

“Thì ra cô Tô, hân hạnh!” giọng nói êm nhẹ, phảng phất khẩu âm của phụ nữ Giang Nam.

Lương Thần giật mình, khi giơ tay ra bắt, trí óc cô lập tức liên hệ với một giọng nói nào đó ẩn sâu trong ký ức.

Dường như đã thành chuyện xa xôi, Lương Thần chưa hề nói với ai.

Sau khi gia đình xảy ra sự cố, mẹ Lăng Diệc Phong đã gọi điện thoại. Lương Thần không thấy ngạc nhiên vì sao bà lại có số điện thoại của cô, điều khiến cô kinh ngạc chính là tại sao một giọng nói dịu dàng lại có thể gây tổn thương đến như vậy. Sau lời giới thiệu ban đầu, không một lời thăm hỏi xã giao, bà nói thẳng mục đích của mình.Bà nói: “Cô Tô, Diệc Phong là con trai tôi, tôi rất hiểu tính nó, nó luôn theo đuổi những cái hoàn hảo, những thứ nó thích đều là tốt nhất. Cho nên tôi biết cô Tô chắc chắn rất ưu tú, nhưng tôi không thể yêu cầu cô chia tay với Diệc Phong”.

Lương Thần áp tai vào ống nghe, sững người trong giây lát. Ai có thể ngờ đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ người yêu mà lại nói về chuyện đó. Lúc này là thời gian làm việc buổi chiều, trong phòng làm việc vẫn còn ba đồng nghiệp khác, Lương Thần im lặng một lát rồi bình tĩnh nói: “Bây giờ không tiện nói chuyện, hết giờ làm việc bác gọi lại được không?”

Chiều tối, điện thoại đổ chuông.

Phòng làm việc rộng thênh thang chỉ có một mình Lương Thần, cô hít một hơi dài hỏi: “Như bác nói thì cháu tốt như vậy, tại sao bác lại muốn cháu chia tay với Diệc Phong”.Bà mẹ chắc đã lường trước câu hỏi, trả lời rất nhanh: “Người thằng Phong sẽ lấy sau này đã có tính rồi, tính khí nó trước nay vẫn ương ngạnh, luôn đối đầu với cha nó, hai cha con cãi nhau, tôi ở giữa cũng thấy khó xử nên mới phiền đến cô. Mong cô hiêu cho, cô buông tay càng càng sớm càng tốt cho hai đứa, bởi vì dù cô tốt đến đâu cũng không thể nào vào nhà tôi được…hà tất phải lãng phí tuổi xuân. Còn nếu thằng Phong cứ một mực muốn gắn bó với cô, nó sẽ phải chịu khổ, cha mẹ nào trên đời lại muốn chuyện đó xảy ra với con mình?”Những lời ‘động trời’ trên được bà truyền tải bằng một giọng nói rất mực êm ái, Lương Thần cảm thấy nực cười, bây giờ đâu phải là thời phong kiến, cha mẹ quyết định chuyện hôn nhân của con cái.Thoạt đầu Lương Thần chỉ thấy câu chuyện có vẻ kỳ quặc, nhưng câu cuối cùng của bà Lăng khiến cô tức giận. Hình như họ cho rằng cô nóng lòng muốn bước vào nhà họ Lăng?

Thực ra đối với chuyện hôn nhân, tuy không phải xa vời nhưng Lương Thần chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về nó, công với tâm trạng không tốt: “Họ còn lo gắn bó với mình con trai họ sẽ khổ?”, Lương Thần cười nhạt: “Nhưng nếu như anh ấy cam tâm tình nguyện chịu khổ với cháu thì sao?”

Bà Lăng ngẩn người, giọng nói bỗng trở nên lạnh nhạt: “Cô Tô còn quá trẻ, không hiểu nỗi lòng của những người làm mẹ. Cứ coi như Diệc Phong can tâm tình nguyện thì người làm mẹ như tôi cũng không cho phép”. Dừng lại như suy xét điều gì, bà nói tiếp: “Hơn nữa, nó cũng không kiên định như cô nghĩ đâu. Hai người xa cách như vậy, cô có chắc lúc nào cô cũng biết nó làm gì không? Cô có biết nó đang sống thế nào không? Cô biết không, những người bạn gái bên cạnh nó, những người nó g9ai thiệp, tất cả cô đều không thể biết, không thể can dự…”

Rốt cuộc bà định nói điều gì? Lương Thần bất lực nhắm mắt, cô thừa nhận lời nói vừa rồi của cô có thể kích động lòng yêu con của người mẹ, nhưng đối với hàng loạt vấn đề đầy ẩn ý mà bà vừa nêu, cô lại không có phản ứng gì, thậm chí không để ý: “Bác gọi điện thế này Lăng Diệc Phong có biết không?”

Đầu dây bên kia bỗng im lặng.

Cô tiếp tục nói: “Cháu không thể chỉ dựa vào một cú điện thoại mà từ bỏ một mối quan hệ. Hay là bác nói thẳng với anh ấy, vì bác là mẹ, bác khuyên anh ấy suy nghĩ chuyện chia tay với cháu, như thế sẽ dễ dàng hơn”.

Cuộc điện thoại kết thúc không vui vẻ gì. Lương Thần lờ mờ nhớ sau khi cô nói vậy, giọng nói của bà thay đổi hẳn, nghiệt ngã, mỉa mai.

Thực ra Lương Thần cảm thấy hơi mệt mỏi. Công việc vừa mới bắt đầi, mặc dù cha mẹ không muốn cô lo lắng về chuyện của gia đình nhưng mỗi khi thấy cha gầy rộc tất tả lo khôi phục công việc kinh doanh, cô lại thấy xót xa, thương cho cha. Lại thêm mối tình xa cách và cuộc điện thoại can thiệp của bà mẹ, cô cứ cảm thấy mọi việc rối lên, mấy lần nhấc máy gọi đện nhưng Diệc Phong như bị bốc hơi, không thể nào liên lạc được.

Mãi đến một hôm, cuối cùng cô cũng liên lạc được, nhưng người nhận điện lại là một cô gái. Lúc nhận ra giọng nói của Trình Kim, Lương Thần dường như mới hiểu ý tứ của bà mẹ Diệc Phong, cũng lờ mờ đoán ra cô dâu mà họ đã sớm định đoạt kia là ai.Bây giờ được gặp lại người thật, kết hợp với ấn tượng trong ký ức, Lương Thần cảm thấy người đàn bà thấp nhỏ, khí chất thanh cao trước mặt hoàn toàn không giống một bà mẹ độc ác cố tình chia rẽ tình yêu của con.

Còn cô dâu họ lựa chọn chính thức đang nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp kia, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, ông Lăng sau hồi im lặng khá lâu cuối cùng cũng lên tiếng: “Đã đến rồi thì ở lại nói chuyện”.

Lương Thần nhìn Diệc Phong nhưng anh không có phản ứng gì. Cô đến đây không phải nói chuyện tâm tình, cho nên không cần thiết phải ngồi nói dài dòng. Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Diệc Phong, cảm giác bị lừa càng trở nên mạnh mẽ. Có lẽ anh đã biết là sẽ phải đối diện với tình huống này, cô chỉ không biết mục đích của anh là gì?Ông lăng có vẻ không hài lòng khi cô không có phản ứng gì, nhưng cũng không để ý đến cô nữa, giơ tay vẫy Trình Kim: “Tiểu Kim, cháu cũng lại đây ngồi đi. Cả nhà ngồi cứ ngây như vậy chẳng ra gì, người ta cười cho!”. Giọng ông vẫn nghiêm nghị nhưng với Lương Thần đã bớt dò xét.

Ông chưa dứt lời, từ trên lầu đã vọng xuống tiếng chân nhẹ nhàng, lát sau một người cao lớn đi xuống. Đây có lẽ chính là ‘người ta’ mà ông Lăng vừa nói tới. Lương Thần nhìn gương mặt lạ, ngũ quan không giống người châu Á, thầm nghĩ không biết là nhân vật đặc biệt nào.Gần như cùng lúc, bàn tay đang nắm tay cô bỗng siết chặt hơn rồi nhanh chóng buông ra, trước khi ánh mắt cô rời khỏi người thanh niên, Lăng Diệc Phong đã rời khỏi cô, vòng qua mẹ, đi thẳng đến chỗ chàng trai trẻ rõ ràng mang huyết thống ngoại quốc kia.

“James!” Diệc Phong gọi vẻ hồ hởi, quay lưng về phía mọi người, ánh mắt thoáng căng thẳng.

Chàng trai được gọi là James dừng lại, nhìn Diệc Phong một lát, uể oải lắc đầu: “Buổi trưa xuống máy bay, ngủ suốt buổi chiều trong phòng anh, vừa mới tỉnh. Thật may anh đã về. Nhanh lên lầu đi, tôi mang ít đồ cho anh”.

Ánh mắt Diệc Phong xao động, khẽ gật đầu, quay về phía Lương Thần đang đứng ở bên nguồn ánh sáng ấm áp cạnh cửa, nói: “Chờ anh một lát”. Nói xong, anh theo James lên lầu.

Thật kỳ quặc! Lương Thần lẩm bẩm, có lẽ cô đã sai lầm khi theo anh về đây!

Lúc này, cô lại bị bỏ lại một mình trong phòng khách đối diện với ba con người xa lạ không một chút thiện cảm với cô và cô cũng thế.Có lẽ chưa bao giờ Lương Thần cảm thấy khó chịu như lúc này, cô chịu đựng ánh mắt của ba con người và bị rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Tuy nhiên, cô nhủ thầm mình chẳng có liên quan gì đến họ, cô chỉ cảm thấy cô không nên phải chịu cảnh này trước kỳ nghỉ cuối tuần hứa hẹn hấp dẫn.

Sau khi Lăng Diệc Phong đi khỏi, có lúc cả bống người đều yên lặng, không một cử động. Tiếng kim đồng hổ trên tường nghe rõ mồn một.

Rồi Trình Kim đứng dậy nhưng không đến ngồi ở sofa như ông Lăng nói mà chậm rãi bước lên mấy bước dừng lại cách Lương Thần một đoạn, nhìn chằm chằm vào mặt cô, ánh mắt nảy lửa cố kìm nén trở nên tối sẫm, vẻ tự tin kiêu ngạo bị khuếch đại quá mức không mang lại hiệu quả như mong muốn, trái lại càng làm cho cô ta trở nên hồ nghi.Trình Kim hỏi: “Tô Lương Thần rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì…?”

Dùng thủ đoạn gì để lưu giữ trái tim một người đàn ông lâu như vậy? Mặc dù anh cho rằng anh bị phản bội, bị cô vứt bỏ, nhưng anh vẫn không quên cô, bao nhiêu năm vẫn thế!

Lần đầu tiên Trình Kim thừa nhận thất bại, cô không giấu tiếng thở dài, đôi mắt đẹp từ từ khép lại. Mặc dù cô biết có lẽ cô sẽ không bao giờ chiến thắng trong cuộc chiến không tiếng súng này nhưng lại không thể thừa nhận sự thật, cho nên câu nói của cô mới dừng lại giữa chừng như thế.

Lương Thần nhìn xuống, thấy lời Trình Kim không đầu không cuối, không hiểu rốt cuộc cô ta định nói gì. Lúc đó bà Lăng cũng đi đến ngồi xuống sofa, ngoảnh nhìn Lương Thần: “Cô có biết ngày mai là ngày gì không?”

không đợi Lương Thần trả lời, bà nói tiếp: “Chuyện này đã định từ lâu, ngày Tiểu Kim hai sáu tuổi sẽ là ngày đính hôn của chúng nó”.

Tim Lương Thần giật thót.

Ngày mai, ngày sinh nhật Trình Kim, ngày đính hôn của Diệc Phong. Còn cô, cô đã có dtt, hai người sẽ đi nghỉ cuối tuần với nhau.

Một sự sắp đặt tuyệt hảo! Qua hôm nay, ai nấy đã có chốn của mình. Chỉ cò điều trước đó không thấy Diệc Phong nhắc đến, lẽ nào đây chính là lý do anh nhất quyết muốn cô về nhà bằng được, muốn cô biết tin từ chính miệng những người này, từ đó hai người sẽ ‘chấm dứt tất cả’.

Mặc dù bà Lăng rất biết kiềm chế nhưng Lương Thần vẫn nhận ra nỗi buồn và cảm giác bất an trong mắt bà, cô cười thầm, nói giọng êm ru: “Không được thống báo, tạm thời chưa có quà tặng, xin chúc mừng trước”. Cô mỉm cười nói với Trình Kim rồi quay sang bà Lăng: “Xin bác yên tâm bất luận họ có đính hôn hay không, cháu và Lăng Diệc Phong từ lâu đã không còn bất cứ quan hệ nào. Vả lại đối với những người đàn ông đã có gia đình, cháu không bao giờ dám làm phiền”.

Bà Lăng không ngờ nỗi lo trong lòng bấy lâu được xoá bỏ nhanh chóng như vậy, thoáng sững người.

Lúc đó từ trên lầu vọng xuống một giọng nói tự nhiên như đang nói một chuyện bình thường nhất: “Con không đính hôn với Trình Kim, đây cũng là lý do hôm nay con mang Tô Lương Thần về nhà”.

Lăng Diệc Phong bước từng bậc cầu thang xuống trong ánh mắt kinh ngạc của những người bên dưới, thái độ hoàn toàn bình thường. Vừa rồi những gì Lương Thần nói với cha mẹ anh đều nghe rõ cả, anh bất giác thấy buồn, nếu đó không phải là những câu đối phó nhất thời của cô thì chỉ có một lý do: Lương Thần không còn yêu anh nữa. Hoặc trước đây và cả bây giờ cũng chỉ có mình anh nặng tình.

Diệc Phong di chuyển ánh mắt về phía ba người kia, dửng dưng nói: “Lễ đính hôn ngày mai bị huỷ”.

“Mày nói gì?” ông Lăng đứng dậy, do quá tức giận, cả người ông run lên: “Mày tưởng dẽ lắm hả? Đây đâu phải là chuyện để cho mày làm bừa! Nếu sớm biết thế này…ngày xưa tao đã để cho mày…”

Lời chưa nói hết ông đã bị bà Lăng ngắt lời. Bà liếc nhìn chồng rồi đứng lên, tuy không đồng tình với con trai nhưng giọng bà vẫn rất nhẹ nhàng: “Phong à, hôn nhân đại sự là chuyện nghiêm túc, con có biết con vừa nói gì không. Chuyện đã định như vậy, bây giờ sao có thể nói huỷ là huỷ”. Bà quay sang nhìn Lương Thần lúc đó vẫn đứng yên, nói đầy ẩn ý: “Hơn nữa, tôi không cho rằng cô có đầy đủ lý do có thể giải thích cho sự ngông cuồng của mình”.

Lúc đó Trình Kim đang ngồi trên sofa mặt tái nhợt, hai tay đan vào nhau bối rối.Cả phòng yên lặng.

Diệc Phong ngẩng đầu, nhếch mép. Cuộc hôn nhân đã định mà bà Lăng nói thực ra chỉ là nguyện vọng của cha mẹ. Mặc dù cha đang nói thì bị ngắt lời nhưng anh hiểu ông định nói gì.

Có lẽ do quá tức giận Diệc Phong nên ông hối hận năm xưa lẽ ra nên để anh chết ở bên kia Thái Bình Dương, để sau này anh khỏi chọc giận ông, làm ông không lúc nào được yên thân.

Giờ đây nghĩ lại những ngày đi làm thuê cực nhọc, ốm đau không ai chăm sóc. Diệc Phong cảm thấy mọi chuyện đã trở nên quá xa xôi. Nhưng anh không hề ân hận. Vì Lương Thần, anh dám chống lại tất cả. Anh tưởng rằng cô vẫn hướng về anh, dù không ở bên nhau nhưng ít nhất vẫn là chỗ dựa tinh thần cho nhau.

Nhưng anh đã lầm.

Tuy vậy, điều sai lầm hơn nữa đó là mặc dù vậy, anh vẫn yêu như bị trúng tà con người mà hình như giờ đây đã không còn quan tâm đến anh nữa, anh vừa yêu lại vừa hận.

“Đúng là không có lý do nào tốt hơn”. Diệc Phong cười nhạt, tiếp lời mẹ: “Chúng con vẫn còn trẻ, không nhất thiết phải ràng buộc nhau sớm như vậy. Hơn nữa con cho rằng dù đính hôn hay kết hôn, con đều chọn cô ấy”.

Lương Thần khẽ nhíu mày, đồng tử lay động khi ngón tay thanh tú của Diệc Phong chỉ về phía cô.

“Ý mày nói là…”, giọng khàn đục của ông Lăng như vỡ ra, ánh mắt nhìn Lương Thần kinh ngạc dữ dằn, “…mày định kết hôn với cô ta?”

Diệc Phong một tay vẫn để trong túi quần, đứng yên, chưa trả lời câu hỏi của cha, anh liếc nhanh sang Lương Thần rổi thở dài. Không ai biết anh đang nghĩ gì, lát sau, anh cười, một nụ cười bất cần, nói nghiêm túc: “Tuy nhiên đó chỉ là một giả thiết. hiện giờ con không muốn cùng với bất kỳ ai bước bào thánh cung đó”.

Lương Thần lao ra khỏi nhà họ Lăng, ít phút sau chân tay lạnh cóng, không khí mấy độ âm cơ hồ làm mặt cô đông cứng.

Có tiếng chân đuổi theo sau lưng, trong đêm vắng tiếng bước chân đó trở nên vô cùng rõ ràng, từng bước, từng bước lại gần. Lương Thần đột ngột dừng lại, quay đầu, người đó đã ở ngay trước mắt.

Cô bỗng giơ tay, một âm thanh khô khốc vang lên trong bầu không khí như đang dần đông lại.

“Lăng Diệc Phong, anh là đồ khốn nạn!” lòng bàn tay cô đau rát, những âm thanh vang lên tuyệt vọng như một tiếng rên.

“…Em điên hả?” Diệc Phong tóm lấy bàn tay vừa giơ lên tát vào má anh, nghiến răng hỏi.

“Người điên chính là anh!” Lương Thần cố giãy giụa.

Nhưng cô hoàn toàn không còn chút sức lực nào cả, bao nhiêu phẫn uất oán hận trong lòng không thể tìm ra cách giải toả. Khi thấy đôi giày cao gót của mình đạp vào ống chân đối phương mà người đó vẫn không nhúc nhích, cô đột nhiên dừng lại, toàn bộ sức lực trong người như bị rút cạn chỉ trong một giây, chì còn lại nỗi mệt mỏi khôn cùng.

Mệt rã rời, Lương Thần thôi không giãy giụa nữa, mặc cho cổ tay bị siết chặt như gọng kìm. Cô ngước mắt nhìn, màn đêm nặng trịch âm u mờ mờ ánh đèn, bóng một người trùm lên cô, nỗi uất ức trong lòng dâng trào biến thành nụ cười gằn đáng sợ: ‘Lăng Diệc Phong, lẽ nào đối với anh, tôi thực sự dễ bị chà đạp vậy sao? Năm xưa anh thay lòng đổi dạ, đó là do tôi nhìn sai người, là do tôi đã tự chuốc khổ vào thâ. Nhưng bây giờ, dựa vào đâu mà anh đem tôi ra làm bia đỡ đạn? Đây là nguyên do suốt buổi tối hôm nay anh dùng đủ mọi cách để đưa tôi đến đây hay sao? Anh không muốn bị hôn nhân ràng buộc nên đã lôi tôi đến đây để anh có cớ thoái hôn?...Tôi trở thành một trong những sự lựa chọn của anh từ bao giờ vậy? Nhưng tôi nói để anh biết, bất luận tôi có phải là sự lựa chọn của anh hay không, tôi đều không quan tâm”, cô dừng lại để thở, tiếp tục “…còn bây giờ, xin anh hãy buông tôi ra!”

Bàn tay đó quả nhiên từ từ buông ra.

Trong màn đêm âm u, nhạt nhoà ánh sáng trắng lạnh của những ngọn đèn đường, Diệc Phong đứng ngây như tượng. Lương Thần lùi lại, quay người lao đi…

Lần này phía sau lưng cô hoàn toàn yên lặng.

Chiếc taxi chạy như bay trên đường phố vắng, dường như người lái xe cũng muốn hoàn thành công việc để nhanh chóng về nhà. Trong đêm mùa đông lạnh thế này, có lẽ không gì hạnh phúc hơn là tắm một chầu nước nóng rồi lên giường chui vào chăn ấm.Suốt cả chặng đường, đầu óc Lương Thần u u mê mê, không biết xe đã chạy được bao lâu, chợt có một chiếc xe màu đen đuổi theo đến tận cổng khu nhà cô.

Vừa xuống xe, sau lưng ánh đèn pha đã sáng rực, tiếp đó là tiếng phanh chói tai và tiếng đóng cửa khô khốc. Lương Thần vô tình ngoảnh lại, sự mệt mỏi một lần nữa ập đến bao trùm lấy cô.

“Nói cho rõ đã”, Lăng Diệc Phong từ bóng tối đi ra, giọng kiên quyết, vẻ mặt anh hoàn toàn nghiêm túc.

Lương Thần giả như không nghe thấy, quay người định lên lầu.

“Thế nào là tôi thay lòng đổi dạ, thế nào là em nhìn nhầm người?” Khi bước chân đuổi kịp, một loạt câu hỏi dồn dập vào tai Lương Thần, anh không cao giọng nhưng ngữ điệi gay gắt, bức xúc: “Là em nói bừa hay trí nhớ có vấn đề, chẳng lẽ em không nhớ, ngày xưa ai tuyên bố đã yêu người khác, yêu cầu chia tay?”

Nỗi chua chát từ những câu hỏi khiến Lương Thần bất giác phải dừng bước, ngoảnh đầu nhìn người đàn ông đang tiến lại gần, nói nhỏ “…Rốt cuộc anh muốn gì nữa?”

Lăng Diệc Phong cau mày, ngạc nhiên nhận thấy sắc mặt Lương Thần tái xanh, anh lờ mờ cảm thấy cô đã quá đỗi mệt mỏi, ngay cả đôi mắt vốn trong trẻo lúc này cũng trở nên đờ đẫn, bất lực. Nhưng những nghi hoặc trong lòng anh nhất định đêm nay phải hỏi cho rõ.

Anh lặng lẽ đi snag một bên, nhìn mái tóc uốn xoã xuống vai bị gió làm rối tung, Hai tay để trong túi quần, ánh mắt hoang mang, Diệc Phong tiếp tục: “Lại còn câu em nói trong quán bar nữa, tôi không cam tâm khi bị em tranh đòi chia tay trước… Tô Lương Thần, điều tôi cảm thấy khá kỳ quặc đó là tại sao từ đầu đến giờ hình như em mới là người có lý, hình như từ đầu đến cuối tôi mới là người có lỗi với em”. Lại còn buổi chiều hôm nào ở cổng công ty, cô mặt rắn đanh, lạnh lùng tuyên bố…Lăng Diệc Phong, ai cũng có quyền nói tôi như vậy, chỉ duy nhất có anh là không.

Xâu chuỗi tất cả những cái đó, anh cảm thấy có điều gì đó hết sức kỳ lạ nên khi Lương Thần bỏ đi, anh quyết định lái xe đuổi theo. Anh cần lời giải thích, đồng thời cũng nhận ra rằng lời giải thích này hết sức quan trọng.

Lương Thần lặng lẽ nhìn người đàn ông với nét mặt băn khoăn đứng trước mặt mình, bỗng dưng cũng cảm thấy kỳ lạ. Không ngờ anh có thể tỏ ra vô tội một cách chân thật đến vậy. Mối hoài nghi chợt thoáng qua trong đầu cô, nhưng anh rốt cuộc nghi ngờ điều gì, nguyên do ở đâu, cô không biết. Dù sao hoài nghi đó cũng chỉ thoáng qua, cảnh tượng cô tận mắt chứng kiến sao có thể nghi ngờ?

một căn hộ ấm cúng, người đàn ông đang ngủ và người phụ nữ bán loã thể, chăn gối xô lệch toả ra hơi ấm, ánh mắt khiêu khích đắc thắng…

lúc đó Lương Thần chỉ biết cắm đầu chạy thật nhanh trong trạng thái gần như hoảng loạn. Rõ ràng người sai không phải là cô, rõ ràng cô có đầy đủ lý do và tư cách để xông thẳng vào phòng sỉ nhục con người đã phản bội mình.

Nhưng cô không làm được.

Lúc đó cô quá kiêu hãnh, cũng quá yếu đuối, cô sợ đối diện với ánh mắt phản bội. Dù sao tất cả rõ ràng, dù chỉ là phút mềm lòng nhất thời của Diệc Phong, cô cũng tuyệt đối không thể chấp nhận. Cho nên, sau khi về nước, cô lập tức gọi điện cho anh: “Chúng ta chia tay, em không còn yêu anh nữa”. Lúc đó cô chỉ sợ nếu để muộn hơn cô sẽ trở thành người bị bỏ rơi.

Tất cả những gì cô nhìn thấy ở nước Mỹ, bao năm nay vẫn là một bí mật khả dĩ giúp cô giữ lại chút tự tôn cuối cùng.

Nhưng bây giờ, Lương Thần đột nhiên cảm thấy tất cả những cái đó không còn ý nghĩa nữa. Chúng giống như trò chơi ú tim khiến cô kiệt sức, gánh nặng này cô không muốn mang theo bên mình nữa.

“Lăng Diệc Phong”, Lương Thần nhắm mắt, hơi thở bình ổn nhưng giọng run run chỉ riêng cô biết. “…Ép tôi nói ra cũng chẳng ích gì! Năm xưa Trình Kim loã lồ bên cạnh anh, hình ảnh đó tôi hoàn toàn không muốn nhớ lại lần nữa. Anh có biết lúc đó tôi ớn lạnh đến thế nào không? Đương nhiên anh không biết. Bởi vì lúc đó anh còn đang say sưa trong giấc ngủ thoả mãn. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là hai người đã có quan hệ như vậy, tại sao lại không chia tay với tôi? Anh còn do dự cái gì nữa? Hay là anh tưởng tôi không biết, giấu được ngày nào hay ngày đó?” cô dừng lại nhìn đối phương, lòng thầm nghĩ biểu hiện trên nét mặt anh thật kỳ lạ. Nhưng cô đã giữ những điều đó trong lòng bao nhiêu năm, đã nói ra thì phải nói hết.

“…Nhưng vẫn phải cám ơn thịnh tình của anh, ít nhất anh cũng đã giữ lại thể diện cho tôi dù chỉ vô tình. Nhưng không ngờ anh lại còn truy hỏi nguyên nhân, tôi đành tìm lý do nào đó. Lúc nghe tôi nói anh cảm thấy thế nào? Chẳng lẽ anh không thở phào vì tôi đã gỡ bí cho anh, người có lỗi không phải là anh! Lỗi tại ai anh là người rõ nhất, vậy mà bây giờ còn giả bộ, nếu tôi không hiểu sai ý anh hình như anh cho rằng chúng ta chia tay là tại tôi?”

Đêm đã rất khuya, người bảo vệ khoác một cái áo bộng to sụ choàng tỉnh chớp mắt, nhận ra người đứng ở cổng, hỏi nhỏ: “Cô Tô phải không?”

Lương Thần giật mình ngoảnh lại, cố gượng cười.

Quay ra, người và xe đã biến mất.

Màn đêm tĩnh lặng, không khí trong lành nhưng hai tai Lương Thần ù đặc, dù có nhắm mắt vào, vẫn nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Lăng Diệc Phong.

Vừa rồi, trước khi ngoảnh mặt mỉm cười với người bảo vệ cô còn kịp nhìn thấy Lăng Diệc Phong từ từ hé mở đôi mắt trước đó vẫn khép lại như hiểu ra điều gì. Sau đó anh nói dằn từng chữ: “Tô Lương Thần thì ra tất cả sự tin tưởng của em đối với tôi chỉ có như vậy”. Giọng nói bình thản, không mỉa mai giễu cột, nhưng chứa đựng nỗi thất vọng cùng cực và anh bỏ đi không hề ngoái lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.