Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Chương 31: Chương 31: Ta bị thông lần 10.4




Mấy đứa nhỏ đắm chìm trong socola bánh ngọt của Liễu Ngưng đến mức quên luôn cha đẻ của mình là ai, thấy cô quấy rầy Tiếu Đằng cũng kệ.

“Sao anh không chịu kể chuyện của anh cho em nghe?”

“…”

“Anh xem, em kể hết chuyện của em ra rồi đấy, ” đại tiểu thư nhà họ Liễu đau khổ cầu xin, “Kể một chuyện thôi, một chuyện thôi.”

“… Tôi cũng không muốn nghe, cảm ơn.” Đừng nói chứ vừa nghe đã biết là cô nàng này nói lung tung, còn có cái là thuổng từ nội dung phim truyền hình.

“Ôi kể em nghe đi mà, cái người kia của anh như nào ý, tại sao lại nói chia tay?”

Tiếu Đằng đờ đẫn nói: “Chị à, tôi nói rất nhiều lần rồi, tôi không có người yêu, cũng không chia tay.”

Dung Lục chưa nói với anh lời gặp lại, cũng không tự nói với anh một tiếng biệt ly, cứ như vậy đi.

Một người khi đã nói tạm biệt, mới hiểu rõ tầm quan trọng của lời này.

Bởi vì không chào mà đi mới là sự ra đi lạnh lùng nhất.

Đuổi được chị đại nhà họ Liễu đi rồi, Tiếu Đằng ngồi một mình trong thư phòng đọc sách.

Anh không mở máy sưởi, cái lạnh mới có thể khiến anh giữ được sự tỉnh táo và ý chí kiên định.

Khoảng thời gian này ann nghĩ rất nhiều chuyện, những thứ ngổn ngang không có ý nghĩa gì, quả thực so với mấy chục năm anh sống trên đời gộp lại còn nhiều hơn.

Liên tiếp quay đầu lại, trù trừ không tiến lên, đây là hành vi của kẻ nhu nhược. Mà anh cần phải giữ tỉnh táo để tống chúng ra ngoài.

Bỗng nhiên có bàn tay che mắt anh

Tiếu Đằng chấn động.

“Đoán xem là ai?”

Giọng nói non nớt.

Qua một giây, Tiếu Đằng mới nhấc bàn tay kia ra, nhỏ nhỏ mềm nhũn.

Quay đầu, anh nhìn thấy khuôn mặt Tiếu Tử.

Nắm bàn tay nhỏ của con, anh nói: “Sao lại muốn chơi cái này với ba?”

Tiếu Tử nói: “Chú Dung Lục thường chơi với con.”

“…”

Tiếu Đằng nắm chặt ngón tay.

Theo lý thuyết mà nói, nhân loại sẽ không đau lòng.

Đau lòng là bệnh của tim. Cái gọi là đau lòng trong tình cảm chỉ là sự mất cân bằng của nội tiết tố dẫn đến buồn bực, đại não thiếu dưỡng. Bao gồm yêu một người, cũng chỉ là sự mất cân bằng của hoocmon.

Anh đã sớm hết cái hoocmon kia rồi.

Cho nên, hẳn là tâm bị bệnh.

Bị bệnh thì cần phải khám. Ngày kế, Tiếu Đằng thức đến hừng đông rồi đi.

Trời mới tảng sáng, anh đứng ngoài chùa, thậm chí còn nghe thấy tiếng chuông sớm vang lên. Âm thanh xa xưa rung động, giữa ngày đông văng vẳng càng thêm lạnh lẽo.

Mới sáng sớm, chưa có khách đến hành hương, Tiếu Đằng thành người đầu tiên đến dâng hương sau khi mở cửa chùa.

Anh chẳng hề thành kính, trước cũng không tin vào thánh thần, theo anh thì hành vi khẩn cầu với thần linh là hoàn toàn phản khoa học. Nhưng anh vân luôn tôn trọng, không hề có lòng khinh bạc.

Giờ anh đến dâng hương, trong buổi sáng rét muốt, một mình đứng im trước bức tượng thần.

Bồ Tát vẫn có tư thái trừ ma diệt ác, phổ độ chúng sinh như trước.

Trí giả siêu thoát nhất thế gian, nụ cười kia như nhìn thấu mọi đau khổ.

Lòng có xuẩn si, đương làm sao hóa giải.

Tiếu Đằng rũ mắt, im lặng quỳ hồi lâu.

Ngày hôm đó ở nhà, Vương Cảnh gõ cửa thư phòng.

“Vào đi.”

Lão quản gia cẩn thận nói: “Cậu chủ…”

“Ừ?”

Lão quản gia nhìn anh: “Cậu chủ, có thiếp mời từ nhà họ Dung…”

Tim Tiếu Đằng nhảy lên.

Đây là tin tức đầu tiên của Dung Lục trong thời gian này.

Là tin tốt sao?

Anh không rõ. Có lẽ sẽ như lần trước, e rằng…

Lão quản gia thấp giọng nói: “Là việc vui tới…”

Tiếu Đằng ngồi ngay ngắn lại: “Hả?”

“Cậu Dung Lục, sắp kết hôn.”

“…”

Bốn phía bỗng nhiên an tĩnh, giống như dừng lại, rơi xuống tậm cùng, ám sắc lặng im.

Tiếu Đằng không động đậy, cũng không lộ vẻ gì, anh cứ ngồi như thế, lạnh lùng nghiêm túc, giống như máu chảy trong người là thủy ngân.

Ánh tà dương dần dần biến mất, thời điểm rét đậm, trời tối rất nhanh, hệt như ánh nắng cũng e ngại sợ rét.

Trong phòng không bật đèn, dần dần trở nên âm u không thể đoán.

Yên lặng một hồi, Tiếu Đằng bình thản nói: “Đi, chuẩn bị một món quà tặng cho nhà họ.”

“…”

“Phải đủ phân lượng, càng nặng càng tốt.”

Vương Cảnh chần chừ, giống như không rõ những lời này của anh có hàm nghĩa khác hay không.

Tiếu Đằng nhìn thấu nghi ngờ của ông, lạnh lùng nói: “Nghĩ gì đấy, chính là ý ở ngoài lời.”

“Vâng. Vậy cậu cũng định tham dự sao?”

Tiếu Đằng nói: “Đương nhiên.”

Vương Cảnh đang muốn nói thêm gì, Tiếu Đằng đã phẩy tay chặn lại, ra hiệu cho ông đi làm việc, Vương Cảnh vội vàng để tấm thiệp mời lên bàn rồi mới đi ra.

Tiếu Đằng chẳng hề lấy, cũng không quay đầu, chỉ liếc qua tấm thiệp đỏ tươi.

Vô cùng hoa lệ vui mừng.

Dung Lục muốn kết hôn rồi, chuyện này quả thật là chuyện vui lớn nhất trong hai mươi năm qua của nhà họ Dung.

Chuyện vui long trọng, hai nhà thường lai vãng, giao tình không tệ, đương nhiên anh phải tới dự, cũng là để tặng quà.

Chuyện này vô cùng hợp tình hợp lý.

Ann đáp lại cực kỳ khéo léo, không có chỗ nào không ổn.

Tiếu Đằng ngồi trong thư phòng thêm một lát, mãi cho đến khi bóng đêm nuốt chửng căn phòng, anh vẫn chưa có động tĩnh gì.

Ngày cưới phải đến, cuối cùng cũng đến.

Lễ cưới được tổ chức trên đảo, nhà họ Dung đã sắp xếp giao thông cho tân khách, bao toàn bộ nhà hàng khách sạn trên đảo, trước hai ba ngày đều ầm ầm tiếng phi cơ và ca nô, vui mừng náo nhiệt.

Tiếu Đằng cũng giống như những người khác, đúng giờ tham dự, cùng họ chia sẻ niềm vui tân hôn.

Sắc trời mới mờ sáng, Tiếu Đằng đã rời giường, quần áo chỉnh tề, đứng trước gương.

Tiếu Đằng nhìn mình trong gương. Trước giờ anh chưa từng để ý đến vẻ bề ngoài, cũng không phải là xuất phát từ tự tin, mà bởi vì anh không thèm để ý đến cách nhìn của người khác, gọn gàng khéo léo đã trọn đủ.

Giờ thấy người trong gương mắt đầy tơ máu, vẻ mặt ảm đạm, anh thoáng chần chừ, đưa tay sờ má.

Anh biết mình gầy, tiều tụy. Công tác lao lực, nghỉ ngơi không đủ, dẫn đến hao tổn, đây là bình thường, anh nghĩ như thế.

Anh biết mình cần bồi dưỡng đủ tinh thần, đặc biệt là trong ngày kết hôn của Dung Lục.

Nhưng càng nỗ lực lại càng khó ngủ.

Trên thế giới có một số việc, càng cố gắng thì càng hỏng, giấc ngủ là một trong số đó.

Tiếu Đằng rửa mặt hai lần, chỉnh lại quần áo. Anh phải cười rạng rỡ, ít nhất phải làm bộ như không có chuyện gì.

Nghi thức còn chưa bắt đầu mà sân cỏ cử hành đã rất náo nhiệt. Khách mời đến từ sớm, khắp nơi được bày trí lộng lẫy như tiên cảnh, đài thực vật cao chừng mười thước, đủ loại hoa và tú cầu đỏ treo rực rỡ, bánh ngọt bảy tầng, cực kỳ xa hoa.

Tiếu Đằng nhìn thấy Dung Lục dưới một khóm mẫu đơn.

Anh từng thấy Dung Lục ăn vận hoa hoét nhọc lòng mất công, nhưng Dung Lục thế này vẫn là lần đầu tiên.

Thanh niên chỉ mặt bộ đồ nghi thức tối màu, áo may ô sẫm, cổ áo sơ mi trắng như tuyết, cổ tay là hàng cúc trong suốt như suối nước, túi áo trước ngực gài một đoá mân côi, có sự thành thục chín chắn trước nay chưa từng có.

Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải thấy một cảnh như vậy, tận mắt thấy Dung Lục trở thành chú rể.

Người trước mắt chân thật như thế.

Tầm mắt Dung Lục chạm phải tầm mắt anh, sau đó gật đầu, mỉm cười: “Anh đến rồi.”

Tiếu Đằng nói: “Ừ.”

Quá kỳ diệu. Cảm giác vừa rõ ràng vừa hư huyễn.

Anh không rõ, như anh đứng ở đó chỉ là một cái xác, nhìn mình, nhìn Dung Lục. Giống như linh hồn đã thoát khỏi thể xác, ở trên không bình tĩnh nhìn hết thảy.

Anh bình tĩnh đến mức bản thân không ngờ nối.

Lúc trước, anh gọi điện cho Dung Lục, không ai bắt máy.

Tiếu Đằng biết đây là từ chối.

Giờ phút này, lòng anh dâng lên sự kích động ác liệt.

Anh chưa bao giờ là người mặt cái mo trái tim thuỷ tinh, vì để có được thứ mình muốn, đâu phải anh chỉ bị chối từ?

Nói anh phẩm hạnh thấp kém cũng được, phá huỷ nhân duyên của người khác cũng được, chỉ cần Dung Lục có nửa phần dao động, anh sẽ không bỏ.

Về phần cướp rể sẽ có hậu quả gì, anh không cân nhắc. Không phải bởi vì khó cân nhắc, mà là anh cảm thấy nó chẳng là gì.

Tiếu Đằng đang chờ thời cơ mở miệng, ngay lúc tầm mắt lại chạm nhau, anh trầm giọng nói: “Cậu nghĩ xong chưa?”

Dung Lục cười nói: “Nghĩ kỹ quá cũng không tốt.”

“Cậu thật sự muốn kết hôn à?”

Dung Lục vẫn mỉm cười, giọng điệu ôn hòa: “Trông giống giả lắm sao?”

Dung Lục tận tình tùy ý, không có khổ gì, nếu không phải cậu ta muốn thì chẳng ai ép được, người nhà họ Dung căn bản cũng không nỡ ép.

Tiếu Đằng hỏi: “Sao cậu lại yêu cô ấy?”

Dung mạo? Tài hoa? Gia thế? Tính tình? Anh chưa bao giờ nghĩ vì Dung Lục mà anh phải tự so sánh mình với người khác, vẫn là trong trường hợp này.

Dung Lục im lặng.

“Có lẽ thật sự là ông trời tác hợp cho.”

“Tướng mạo cả hai đều xuất sắc nổi trội, tính cách cũng xứng, cậu Dung nổi danh lương thiện dịu dàng, con gái nhà họ Đàm á, tuy hơi đanh đá tí nhưng cũng tử tế đó…”

Cách giá để hoa có mấy khách mời đang bàn luận về đôi uyên ương, khen ngợi liên tục, đặc biệt là khen cô dâu không ngớt. Vì vậy hai người im lặng một hồi nghe lý lịch cô dâu.

Cô nhiệt tình tham gia từ thiện, là Đại Sứ Thân Thiên của Hiệp hội Nhi đồng Quốc tế, nhiều lần đến châu Phi, chăm sóc người bệnh sida, quyên góp cho đồng bào gặp thiên tai, những tin liên quan đến cô đều là tin chính diện, người người yêu thích, còn có bức ảnh hiện trường cứu nạn của cô, được công nhận là Thiên Sứ Nụ Cười.

Cô dâu quá tốt đẹp, dung mạo rõ như ban ngày, vừa tài năng vừa lương thiện.

Thổi phồng như vậy, cũng không biết có khoác lác chỗ nào không, e rằng người trong cuộc ở đây nghe xong cũng phải đỏ mặt.

Tiếu Đằng nhìn về phía người trong cuộc, Dung Lục hơi cười, sau đó hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”

“…”

Đúng, cô dâu như vậy, quả thật là anh không bằng, cũng không thể so với.

So với sự tàn nhẫn của anh, vô tình, không chừa thủ đoạn nào. Người Dung Lục lựa chọn cuối cùng, quả thực như đến từ một thế giới khác. Anh vốn không ngang hàng.

Có lẽ Dung Lục thực sự từng thấy anh rất thú vị. Mà thú vị và lựa chọn lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Lời ngon tiếng ngọt trong quá khứ chỉ là hứng thú theo đuổi nhất thời, không thể coi là thật.

Anh biết rất rõ. Nhưng cuối cùng vẫn tin là thật.

Tìm hiểu nguyên nhân, sợ rằng không phải vì Dung Lục diễn quá sâu, mà bởi vì, chính anh, cũng từng hi vọng Dung Lục là thật.

Tiếu Đằng nhìn thanh niên trước mặt, tỉnh táo nói: “Vậy chúc mừng.”

Dung Lục mỉm cười: “Vậy cảm ơn.”

Không có biến cố gì, vô cùng thuận lợi, không có đào hôn như trong phim, cũng không có tình tiết lật lại vở kịch. Hôn lễ vô cùng mỹ mãn.

Tiếu Đằng giống như mọi người, ngồi xem lễ, nhìn cô dâu được ba dắt lên thảm đỏ, từng bước từng bước, đi tới bên cạnh Dung Lục.

Cô dâu rất đẹp, không phải vẻ đẹp như pha lê dễ vỡ mà là vẻ đẹp dẻo dai bền bỉ, cô đứng cạnh Dung Lục, hạnh phúc như thế.

Tiếu Đằng nhìn Dung Lục đeo nhẫn cho cô dâu.

Những lời mật ngọt đủ làm tan băng mà thanh niên nói với anh năm đó vẫn quanh quẩn bên tai, hoà với tiếng vỗ tay của khách mời, hỗn loạn.

Tiếu Đằng bình tình nhìn tất cả, vô cùng bình tĩnh, sóng lớn không sợ. Bởi vì máu trong người anh đã đóng băng rồi.

Lúc về, Vương Cảnh đặc biệt đến đây sân bay đón anh, ông quản gia thoạt nhìn đặc biệt lo lắng.

“Cậu chủ không về trước sao?”

Tiếu Đằng nói: “Thôi, tôi tới trường đua.”

Vương Cảnh chần chừ: “Vậy…”

“Không cần đi theo.”

So với hòn đảo rực rỡ trong lễ cưới của Dung Lục, trường đua vẫn là màu trắng lạnh lẽo. Năm nay rét hơn mọi năm, giằng co mấy tháng cũng không ấm thêm bao nhiêu, mưa tuyết rơi xuống, phóng tầm mắt nhìn ra chỉ thấy một trời hiu quạnh.

Đôi ủng đạp lên tuyết vang lên tiếng bộp bộp, trở thành âm thanh duy nhất trong không khí, một miếng băng mỏng bị anh giẫm nứt ra.

Lần này anh thua.

May mà không ai biết, ngay cả Dung Lục cũng không cảm thấy trời long đất lở trong lòng anh.

Là người thua, may mà tất cả thất bại, mất đi, không ai biết.

Glory dậm chân phun khí, thấy anh đến gần, mới thoáng bình tĩnh lại.

Tiếu Đằng vuốt ve cổ con ngựa, lại vuốt lông bờm dài của nó. Glory như cảm giác được điều gì, chủ động cọ vào tay anh, yên tĩnh dựa vào anh một cách hiếm thấy.

Tiếu Đằng hỏi: “Mày đang đợi ai à?”

Glory cà vào tay anh, nhìn anh.

Tiếu Đằng nói: “Cậu ta sẽ không đến nữa.”

Đau khổ lớn nhất là mất đi mới biết quý trọng.

Nếu quý trọng rồi mới mất đi thì sao?

Tiếu Đằng dắt ngựa ra, cưỡi lên nó, trong gió rét mùa xuân, một mình chạy.

Cuộc sống vẫn tiếp tục, thoạt nhìn gió êm sóng lặng chẳng có gì khác thường. Nhưng chứng mất ngủ của Tiếu Đằng ngày càng nghiêm trọng.

Cái gọi là ‘ngày càng nghiêm trọng’ tức là, anh hoàn toàn không ngủ được, đêm nào cũng tỉnh đến sáng.

“Vương Cảnh, ” nhốt mình trong thư phòng vài ngày, cuối cùng Tiếu Đằng cũng mở miệng, trước sau như một không giận không vui, “Hẹn bác sĩ tâm lý giúp tôi.”

Vương Cảnh đã hẹn xong bác sĩ tâm lý, nhưng Tiếu Đằng không nói gì.

Bác sĩ dẫn dắt từng bước, anh cũng muốn nói ra cái gì đó, nhưng chung quy vẫn không nói ra được.

Sợ rằng sâu trong nội tâm, anh hi vọng có người có thể khiến anh mềm yếu, động viên anh, yêu anh.

Nhưng trần trụi mềm yếu trước người khác. Ai biết được tới tay là một lời động viên hay một nhát dao sắc nhọn?

Nguyên tắc sinh tồn của kẻ mạnh là không cho bất cứ kẻ nào thấy vết sẹo của mình.

Tiếu Đằng lại tới ngôi chùa kia, quỳ trước bức tượng Phật cả buổi chiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.