Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Chương 12: Chương 12: Ta bị thông lần 4.3




Buổi tối lật xem thời gian biểu, Tiếu Đằng thấy thông báo nhắc nhở.

“Chủ nhật này là Trung thu.”

Anh rất kính yêu người cha quá cố của mình. Cho nên giống như mong muốn của cha, lúc nào anh cũng sắp xếp người một nhà phải cùng ăn cơm với nhau vào ngày trung thu.

Dù anh cực kỳ ghét cái gọi là bữa cơm đoàn viên này.

Anh gọi điện cho em trai, Tiếu Huyền vẫn nhớ rõ việc này, đương nhiên là đồng ý đi ăn bữa cơm ngày đó.

Ngay khi định cúp máy, Tiếu Huyền đột nhiên nói: “Anh hai. Có chuyện này…”

“Chuyện gì?”

Tiếu Huyền ấp úng: “Cái đó, tối chủ nhật ăn cơm, em có thể dẫn thầy Âu Dương đi cùng không?”

Tiếu Đằng cả người cứng đờmột lúc lâu, cuối cùng vẫn nói: “…Tùy em.”

Đầu điện thoại bên kia Tiếu Huyền hiển nhiên là rất vui vẻ: “Cám ơn anh!”

Cúp điện thoại, Tiếu Đằng có cảm giác như khí huyết không thông, không thể không ngồi xuống xoa bóp ngực.

Đây giống như gật đầu cho phép, lý trí của anh đều rõ ràng rằng, bất kể anh nghĩ như thế nào, có phẫn nộ như thế nào, trừ khi anh đoạn tuyệt với em trai mình, bằng không thì với trình độ coi trọng Âu Dương Hi Văn của Tiếu Huyền thì Âu Dương Hi Văn đã coi như là một thành viên của Tiếu gia rồi.

Còn có thể thế nào được nữa đây, đã nhiều năm như vậy, thủ đoạn nào mà anh còn chưa dùng tới.

Anh biết Tiếu Huyền đã rất cố gắng để duy trì mối cân bằng giữa anh trai và Âu Dương Hi Văn. Phần chân tâm này, tận lực này cũng khó để phàn nàn gì

Tiếu Huyền có thể nghe lời anh bỏ Âu Dương Hi Văn sao?

“Không nhất định”, đây đã là câu trả lời lạc quan nhất rồi.

Anh đã tạo nên nghiệt gì hả trời?

Chỉ có thể nói là do mệnh thôi.

Đến chủ nhật, Tiếu Đằng sắp xếp đi viếng cha mẹ. Hẹn Tiếu Huyền lên núi, lúc đến nơi, thấy trước mộ ba đã đặt một bó hoa tươi. Có người tới trước.

Tiếu Đằng tức đến nghiến răng. Không cần nói anh cũng biết người tới sớm hơn anh một bước là ai. Quá ngột ngạt.

Cùng Tiếu Huyền bày hoa và đồ cúng ra hết, Tiếu Đằng hỏi em trai: “Gần đây em sống thế nào?”

Tiếu Huyền nói: “Rất tốt ạ.”

“Ừm.”

Tiếu Huyền lớn rồi, dáng người cao ngất, thân thể như ngọc, tính trẻ con ngây ngô thời nào đã không còn, khóe mắt đuôi mày mơ hồ cho thấy nó đã là một người đàn ông trưởng thành già giặn.

Anh rất thương đứa em trai chênh lệch với mình nhiều tuổi này, anh cả như cha mà.

Khi Tiếu Huyền ra đời anh đã chừng mười tuổi, lúc ôm đứa nhỏ mềm mềm trong tay, loại cảm giác yếu ớt ấy làm cho người ta không biết có cảm xúc gì, làm tâm địa cứng như sắt đá của anh lần đầu tiên có cảm giác run rẩy.

Chỉ là….

“Bây giờ không thể nào tìm anh kể khổ nữa rồi nhỉ?”

Khi còn bé Tiếu Huyền có chuyện gì đều sẽ tìm anh nói hết, kể cả việc nhỏ nhất. Đứa em trai này là người thân với anh nhất trong nhà, cũng là người ỷ lại vào anh nhất.

Tiếu Huyền sững sờ một chút, cười nói: “À, vì cuộc sống hiện tại của em rất tốt mà.”

Tiếu Đằng nói: “Cũng đúng.”

Anh biết, kỳ thực em trai mình đã có người khác để nói hết tâm sự rồi.

Tiếu Huyền đã lớn, không cần anh nữa.

Bữa cơm đoàn viên đêm nay được tổ chức trên du thuyền, trong bóng đêm thuyền hoa xuôi dòng chậm rãi di chuyển, ánh trăng trên trời chiếu rọi bóng nước, ánh sáng bao phủ, vô cùng nhã trí.

Mà Tiếu Đằng lúc này lại đang muốn đem tất cả những kẻ không liên quan kia đẩy hết xuống nước cho nhanh.

Tiếu Huyền quả nhiên mang Âu Dương Hi Văn đến. Vì cái tên thư sinh yếu đuối này mà năm đó hai anh em trở mặt với nhau. Tiếu Đằng đương nhiên không thể có sắc mặt tốt đẹp gì.

Điều này cũng là bình thường.

Đứa con riêng Tiểu Mông kia mới gọi là hoang đường, vốn anh đã không vừa mắt nó, nhưng không thể không mời nó đến ăn bữa cơm đoàn viên này, đây cũng là một nỗ lực phi thường của anh. Thế mà lúc này kẻ đó lại tự ý dẫn theo một gã đàn ông đến, còn vô cùng tự nhiên giới thiệu trước mặt cả nhà, nói người nọ là Lâm Ngạn.

Đây là ai vậy chứ, rốt cuộc đây là thứ gì hả?

Một bàn cơm tròn mười người, trừ mấy đứa con gái anh ở ngoài ra, tất cả đều là nam. (Mandy: gay cả nhà o(≧▽≦)o)

Tiếu Đằng có cảm giác như mình sắp thổ huyết đến nơi, không thể không đưa tay xoa ngực lần nữa.

Tiếu gia rốt cuộc đã tạo nên cái nghiệt gì hả. Nên nói cái gì bây giờ!

Bữa cơm này quả thực Tiếu Đằng ăn không vào, còn chưa bắt đầu ăn mà nhìn đã đủ tức đến no rồi. May mà còn có Dung Lục bên cạnh.

Dung Lục dùng đủ loại bán manh, mè nheo muốn theo anh tới bữa tiệc này, vốn anh còn nghĩ cậu ta rất phiền, nhưng vì cân nhắc đến cái tên mạnh vì gạo, bạo vì tiền này có thể giúp anh một tay trong việc giao tiếp, đành coi như mang theo thư ký, cho nên anh cũng ngầm đồng ý.

Dung Lục quả thực phát huy công năng của cậu ta.

Kẻ trời sinh đã được trời ban cho cái danh đại sứ hòa bình, có thể cấp tốc thắng được bất kỳ trận doanh nào, hơn nữa kẻ này còn vô cùng dẻo miệng, mồm mép trơn tru lưu loát, không bao giờ sợ sân khấu vắng lặng, cho dù là đối mặt với một tảng đá cũng có thể tán gẫu đến lúc nó ra hoa.

Vì vậy mà một bữa ăn tưởng chừng như có thể đánh nhau bất cứ lúc nào lại trở nên hòa thuận, hài hòa hữu ái còn hơn cả những năm qua.

“Món ăn này làm tôi nhớ tới một câu chuyện xưa, rất có ý nghĩa, nhưng tôi chỉ biết có một chút da lông thôi, nói không rõ ràng được, mọi người có ai biết không?”

Ngay sau đó Âu Dương Hi Văn vẫn luôn an tĩnh liền lên tiếng: “Tôi biết…”

Tại sao cái đề tài thiếu não như vậy mà cũng có thể tán gẫu được hả? Tiếu Đằng quả thực không thể nào hiểu nổi.

Mặt thối giống như anh còn có thằng nhãi Tiểu Mông kia, cả hai đều xem đối phương như không tồn tại, tầm mắt còn có thể trực tiếp xuyên qua thân thể đối phương như một vật trong suốt. Lúc này thì kẻ đó lại dùng ánh mắt cổ quái, vi diệu, không hề che giấu chút nào mà đánh giá anh và Dung Lục. Hai người bốn mắt nhìn nhau, quả thực là như điện quang.

Thôi thì không gây ra chuyện gì không tốt là được rồi.

Sau khi ăn xong cơm, Tiếu Huyền dẫn Tiếu Tử đi làm đèn lồng hình con thỏ, việc làm tẻ nhạt đến cực độ lại cũng có thể hấp dẫn mọi người, sau đó Lâm Ngạn cũng cùng tham gia vào.

“Hai miếng giấy cứng chéo lại làn thân đèn, giấy băng dán cố định, ờ… Hai cái chốt siết chặt lên ở giữa thân, đúng, cố định lại, được được, hai cái dây, đây là trứng giành vinh quang, ờ, hai cái dây này làm lỗ tai… Đuôi là hai viên nhỏ vòng qua… Ối, khung xương rách rồi, lấy giấy bóng kính đến, đúng, chính là cái này… Cắt một tí đi, thu về…”

Bên trong chiếc đèn con thỏ đơn sơ được thả một cây nến vào, chiếc đèn đặt trên mặt đất đứng cũng không vững, vậy mà tất cả mọi người đều rất vui vẻ.

“Cháu cũng muốn làm, cháu cũng muốn làm!”

Mấy đứa trẻ đều chơi rất vui, Tiếu Huyền dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, cũng cùng bọn nhỏ chơi đến không biết trời đâu đất đâu.

“Thầy, em làm một cái cho anh nhé!”

“Tiểu Mông, anh xem, em làm đèn lồng con thỏ nè!”

Tiểu Mông nhìn chiếc đèn con thỏ bị biến dạng trong tay Lâm Ngạn, trên mặt tẽ ra nụ cười chiều chuộng.

Thật sự là kỳ lạ. Cái thẩm mỹ gì thế này?

Tiếu Đằng đối với đám phàm nhân ngu xuẩn này có cảm giác như kiệt sức không còn lời nào để mà nói, thật giống như cả con thuyền chỉ còn dư lại anh là người bình thường duy nhất không bị đầu độc.

Dung Lục chuẩn bị rất nhiều vật liệu, sau đó bọn họ lại như không biết mệt mà làm đèn Khổng Minh, thậm chí là đèn hoa sen.

Nhìn qua cũng đơn giản không có gì mới mẻ.

Sau khi đốt nhiên liệu, hoa đăng nhẹ nhàng bay lên trời, càng bay càng cao, ánh sáng ấm áp lan tỏa khắp không gian giống như một ngôi sao lấp lánh, bên dưới là tiếng hoan hô của những đứa trẻ.

“…”

Tiếu Đằng vẫn dùng tâm tình ‘Tất cả các người đều say chỉ riêng ta là tỉnh’ đảm nhiệm nhân vật đại gia lớn trên thuyền, Dung Lục lại bày ra tư thái của một người phụ nữ nội trợ hiền thục, cười híp mắt cùng khách nói chuyện, xoay trái xoay phải, tự nhiên, hào phóng, y hệt như một chủ nhân khác của con thuyền.

Tiếu Đằng đối với việc này hoàn toàn không có ý kiến, mà ngược lại, Dung Lục chính là đang giúp anh hoàn thành thành công việc của bữa cơm đoàn viên này.

Ít nhất thì những đứa con gái của anh trông rất vui vẻ. Tiếu Huyền trông cũng rất vui vẻ á.

Tiếu Đằng lẳng lặng nhìn gương mặt tươi cười rực rỡ của em trai dưới ánh đèn.

Phong cách của Tiếu Huyền và Dung Lục có chút tương tự nhau, mỗi khi cười híp mắt đều khiến người ta yêu thích không thôi, mà nếu so ra, Tiếu Huyền dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, không có cách nào tinh tế, già dặn, thấu triệt như Dung Lục. Lại nói, tâm tư của Tiếu Huyền cũng chẳng hề đặt lên công ty.

Khoảng 2 năm nữa, Tiếu Huyền sẽ bỏ lại tất cả mọi thứ, sẽ đi theo ước muốn của nó, làm một tiểu thuyết gia tự do tự tại.

Bất kể nói thế nào đi nữa, em trai anh rốt cục có thể có được lý tưởng của riêng mình, xác định được người mình muốn sánh vai đi hết cuộc đời, làm những chuyện mà mình muốn làm.

Mà anh thì sẽ không bao giờ có thể có quyền được lựa chọn như vậy. Anh là đại thiếu gia nhà họ Tiếu, “yêu thích” và các loại cảm xúc tùy hứng khác, đó chỉ là những thứ làm hư con nít mà thôi.

Là con cả, việc anh cần phải hiểu và nắm giữ được đầu tiên chính là trách nhiệm. Cha anh tuổi cao, nhường lại chức trách cho anh, vì vậy mà anh chính là gia trưởng, trụ cột trong nhà. Sự nghiệp to lớn cùng hi vọng của mọi người đều đè nặng trên vai anh, để một mình anh khiêng, một mình anh đảm nhận. Anh cưới một người vợ thích hợp, sinh đầy đủ con cái, thừa kế gia sản của gia tộc.

Anh không có cách nào có thể lùi bước về phía sau, không có cách nào có thể né tránh người khác, né tránh trách nhiệm của mình.

“Bảo bối.”

Tuy rằng thói quen này không hề có độ công kích nhưng Tiếu Đằng vẫn không kiềm chế được mà sặc nước trước mặt mọi người.

“Có muốn tới thả hoa đăng không?”

“…”

“Ước xong rồi sau đó thả xuống.”

Tiếu Tử cũng nói: “Đúng vậy, ba ơi, đến thả một cái đi, cầu được ước thấy đó.”

Tiếu Đằng lạnh lùng: “Ba không có gì cần phải ước.”

Còn nếu thật sự cần phải ước thì chính là để cho cái tên Dung Lục này mau mau biến mất khỏi tầm mắt anh đi.

Không đúng.

Ở đây còn có kẻ so với Dung Lục càng làm anh lòng sinh buồn bực hơn.

Ước gì thì ước, nhưng trước tiên cũng phải là đẩy được đứa con riêng ngu dốt này xuống nước rồi nói,

Cha anh sau khi qua đời, di chúc bên trong ghi rõ ràng, rành mạch gia sản bên trong phải chia đều.

Công ty cùng những bất động động sản, không có gì tranh cãi, đúng như trong dự liêu, tất cả đều là cho anh cùng Tiếu Huyền. Mà cha anh lại dùng những thứ mình cất giấu như quán rượu, nông trường, hết thảy mọi thứ của riêng ông, toàn bộ đều để lại cho giống như lừa gạt.

Anh không keo kiệt, anh căn bản không thèm để tâm những thứ đó, chỉ là…

Người con mà cha yêu nhất là ai, việc này quá rõ ràng rồi.

Anh chính là đứa con sẽ không bao giờ có được sự yêu mến của cha.

Tuy anh làm gì cũng giỏi nhất, nhưng lại không bao giờ có được sự yêu thương của cha mình. Tính tình của anh, cá tính của anh, suy tư của anh, anh giống như một quái thú sống đơn độc, không ai có thể hiểu được anh.

Ngay cả người cha mà anh yêu thương nhất cũng không yêu anh.

Anh đã từng là đứa con cả được cưng chiều nhất, bây giờ lại nhận được đủ những ủng hộ của các thành viên trong gia tộc, nhưng mà tất cả điều đó từ xưa đến nay đều không phải.

Đương nhiên, anh không cần những thứ đó.

Tiệc tối kết thúc, sau khi về đến nhà, Tiếu Đằng cảm thấy có chút uể oải.

Hôm nay lên núi phơi nắng hơi lâu, quay về bật điều hòa thấp, buổi tối lại đi du thuyền gió thổi mạnh, vì vậy mà bây giờ anh cảm thấy rất đau đầu.

Anh ngồi trên ghế tựa trong thư phòng, nghĩ đến công việc ở công ty, bất tri bất giác lại ngủ quên đi mất.

Thời điểm cha anh mất, anh chẳng rơi một giọt nước mắt nào.

Tất cả mọi người, có người thật cũng có người giả đau buồn, nhóm thân bằng cố hữu đều khóc đỏ hết cả mắt. Chỉ có anh là không có cảm xúc, gương mặt không hề có chút đau thương nào.

Ai ai cũng chỉ chỉ chỏ chỏ trước việc anh quá vô tình.

Kỳ thực tại thời điểm đó, người bi thống, đau khổ cùng cực nhất lại chính là anh. Nhưng anh từ xưa đến nay đều không quen biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài.

Chỉ là sự việc qua đi đã lâu, lúc này lại đột nhiên không kịp chuẩn bị mà mơ thấy.

Anh mơ thấy cha mình đang ngồi trong thư phòng, trên gối đặt một quyển sách đọc dang dở, khuôn mặt hiền từ, vẫy tay gọi anh lại chỗ mình.

Chân tay anh luống cuống bước tới bên cha, người hiếm lắm mới có thể dành cho anh một chút ấm áp. Nhưng anh còn chưa kịp đến trước mặt ông, hình ảnh ông ngồi trên ghế mỉm cười lại chậm rãi phai nhạt.

Trước khi ông biến mất hoàn toàn, anh chỉ kịp hoảng sợ kêu lên: “Ba!”

Khi tỉnh lại, anh cảm thấy kinh sợ khi trên gương mặt mình thấm ướt nước mắt. Tiếu Đằng đang muốn giơ tay lau đi, lúc này anh mới phát hiện ra có chiếc chăn che kín người mình.

“Tỉnh rồi?”

Tiếu Đằng sợ hết hồn, tỉnh táo lại, thấy rõ Dung Lục ngồi ở bên cạnh nhìn anh.

Đôi mắt cậu ta dưới ánh đèn mở ảo hiện ra vô cùng sáng ngời, ôn hòa, thâm thúy.

Nhất thời cảm thấy lúng túng, lại có chút thẹn quá hóa giận. Anh muốn chất vấn Dung Lục là tại sao cậu ta lại ở đây vào giờ này, lại càng muốn hỏi Dung Lục xem cậu ta có trông thấy anh thất thố trong lúc ngủ hay không, nhưng nếu như vậy thì sẽ hiện ra rõ ràng là anh yếu thế, anh có việc che giấu.

“Cậu vào thư phòng tôi làm gì?”

Dung Lục nói: “Có chuyện muốn thảo luận với anh, nhưng anh ngủ mất rồi.”

“…”

“Chắc hôm nay anh mệt lắm, có muốn về phòng nghỉ ngơi không?”

Tiếu Đằng cảm thấy ngoài ý muốn. Ngày hôm nay Dung Lục lại không nói mấy lời linh tinh vô nghĩa, cũng không có cợt nhả quấy nhiễu anh.

Cậu ta đổi tính.

Thế nhưng không biết cậu ta đổi tính có thể kéo dài được bao lâu,

Vì vậy anh không trì hoãn, quyết đoán đứng dậy: “Được.”

Dung Lục ngẩng đầu nhìn anh: “Vâng, vậy anh ngủ ngon nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.