Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Chương 17: Chương 17: Ta bị thông lần 6.2




Ngày hôm đó vẫn như mọi ngày, có một giấc ngủ rất ngon, vậy nhưng cảm xúc của Tiếu Đằng vẫn không sáng sủa hơn là mấy.

Tuy anh không còn nghĩ đến chuyện của Lăng Mai nhưng trong lòng vẫn như có một cái động không đáy, không đành lòng hồi tưởng cũng không cách nào nhìn thẳng vào cái động này. Điều đó ảnh hưởng rất lớn đến công việc và sinh hoạt hằng ngày của anh.

Có người gõ cửa, sau đó Dung Lục ló đầu vào: “Anh yêu.”

“…”

Gõ cửa làm cảnh à?

Nhưng anh vẫn bao dung cho việc Dung Lục vô tình hay cố tình làm thế. Trước mặt Dung Lục, anh chẳng có gì để giấu giếm cả, Dung Lục cũng không làm những chuyện quấy rối dư thừa với anh như trước nữa.

“Chuyện ở bãi đỗ xe tra ra rồi. Là La Hằng thuê người làm.”

“Ừm.” Trên phương diện là một đối thủ làm ăn, anh chẳng cảm thấy bất ngờ chút nào.

Dung Lục hỏi: “Em xử lý nhé?”

“Cứ thế đi.”

“Còn một chuyện nữa, lần trước có người vứt rác bẩn vào cửa sổ xe anh à?”

“Ừ.” Kính chắn gió bị ném mấy bao rác tanh tưởi trước mắt tất cả mọi người, không thể không cảm thấy mất mặt, đối với người có bệnh sạch sẽ như anh thì đây chính là thứ mà anh không bao giờ muốn nhớ lại.

Kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này đã thừa dịp hỗn loạn mà bỏ chạy, làm anh tức gần chết, không hiểu đám bảo vệ đang làm cái gì nữa.

“Cũng tra ra được rồi, là học sinh cấp hai, tên Triệu kiệt, đang ở với bà nội tại Vĩnh Hạ, chính là mảnh đất chúng ta muốn san bằng để xây siêu thị…”

Tiếu Đằng nói: “Thôi quên đi.”

Dung Lục hỏi: “Hả? Không cho nó một bài học sao?” rõ ràng lúc đó Tiếu Đằng tức muốn bể phổi, cứ như con khủng long phun lửa khắp nơi.

Tiếu Đằng nói: “Chỉ là đứa nhỏ thôi, tính toán làm gì?”

Dung Lục cười hi hi: “Anh ơi, nhiều lúc anh nhân ái quá.”

“…”

Tính tình anh hung hãn, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng anh sẽ không tùy tiện đi trả thù người.

Nổi giận là bởi vì tâm trạng khó chịu cần phải phát tiết ra ngoài, mà hận ý của anh là quý báu, trừng mắt tất báo của anh càng là xa xỉ.

Hận ý và yêu của anh đều là những điều vô cùng đáng giá.

Năm đó Âu Dương Hi Văn được một phần cừu hận, bị anh làm cho khốn đốn, vật vờ khổ sở một chốc xem như là may mắn lắm rồi. Dù sao thì không phải ai cũng có vinh dự được anh thù hằn vậy đâu.

Nghĩ đến Âu Dương Hi Văn, Tiếu Đằng lại cảm thấy đau “bi”.

Đoán chừng là do không khí của bữa cơm trung thu đoàn viên lần trước quá hòa hợp nên Tiếu Huyền mới ảo tưởng là cả nhà đang rất hòa thuận vui vẻ. Hai ngày trước, đứa em trai bảo bối này của anh hí hửng hí hửng gọi điện về, nói là lâu rồi không ăn bữa cơm gia đình, muốn dắt Âu Dương Hi Văn đến làm bữa tiệc BBQ.

Tiếu Đằng chẳng có tí hứng thú gì với bữa tiệc nướng này chứ càng đừng nói đến Âu Dương Hi Văn.

Thế nhưng lâu rồi Tiếu Huyền chưa chủ động về nhà.

Cái việc mua một tặng một này làm anh hết sức bực bội.

Anh chau mày, Dung Lục vội hỏi: “Làm sao thế?”

Tiếu Đằng dùng một vẻ mặt ghét cay ghét đắng nói: “Buổi tối tổ chức tiệc nướng…”

Dung Lục cười hi hi he he: “Cái này em bàn giao cho mẹ Hoàng chuẩn bị na.”

Lông mày Tiếu Đằng hơi giãn ra: “Ừm…”

Có Dung Lục ở đây, anh bớt lo đi không ít việc.

Buổi tối, trong vườn hoa, mọi người vừa nói chuyện vừa bày thịt lên giá nướng. Ở trên cây và nóc lều che đều treo đèn, trong hành lang rực sáng đèn tường, hai thảm cỏ bên đường lấp lánh ánh đèn, bên trong đài phun nước cũng óng ánh sắc vàng như thắp sáng cả vườn hoa, khiến cho không gian vốn yên tĩnh như sống dậy sau một đêm.

Tiếu Huyền dắt Âu Dương Hi Văn đến rất đúng giờ, còn theo khuôn sáo ôm hai bình rượu và một hộp bánh tới.

Tiếu Đằng nghĩ thầm, có cần quá như vậy không, cũng không phải về nhà mẹ đẻ đâu!

Bốn đứa con gái của anh vô cùng sung sướng, ầm ầm chạy lên chạy xuống bận trước bận sau, bọn chúng rất quý cậu Tiếu Huyền, trong nhà cũng lâu rồi chưa được đông vui như vậy.

Lửa than đỏ chót, thịt tươi đặt trên giá nướng chảy mỡ xì xì, tản ra mùi thơm làm người ta chảy nước miếng. Bốn người lớn, bốn đứa nhỏ, thêm người làm hỗ trợ, trong vườn hoa ít khi nào vui mừng ầm ĩ như vậy.

“Nấm hương nướng xong rồi, ai muốn ăn không?”

“Anh ơi, để lại em tí thịt đi!”

“Thầy à, cái này nên để lên giá nướng lâu thêm một tí nữa.”

“Cái kia thêm muối đi!”

“Cháy rồi cháy rồi!! Cháy miếng thịt của tôi rồi!”

“Á há há.”

Tiệc nướng quả thật là phương thức dễ dàng để tạo bầu không khí sôi động, náo nhiệt.

Mà Tiếu Đằng lại không tham gia vào không khí náo nhiệt đó, anh không thích mùi dầu mỡ và mùi khói, ngồi một mình một bên, cầm ly rượu, nhìn bọn họ ồn ào.

Trên đầu anh là giá treo hoa tử đằng màu xanh biếc dạt dào, gió lạnh thổi qua, ánh đèn loang lổ, anh như bóng ma lúc ẩn lúc hiện bên trong.

Tiếu Huyền đi tới, cho anh một đĩa đồ ăn đã nướng xong.

“Anh ơi, anh không ăn gì à?”

Tiếu Đằng đưa tay nhận, nhìn trong đĩa có hai con cá thu được nướng vàng óng mỡ.

“Thầy nói cái này ăn ngon lắm.”

“Ừ.”

Hai người ngồi ở dưới giá treo hoa, nhìn Âu Dương Hi Văn xa xa đang cùng mấy đứa trẻ bận rộn. Âu Dương Hi Văn vừa yên tĩnh vừa thẹn khiếp, nhưng dù sao cũng là thầy giáo, lúc dắt theo một đám trẻ con vẫn rất có phong thái của một người thầy.

“Anh biết không, trước khi thầy đến Nam Cao, em đã từng gặp thầy trên đường.” Tiếu Huyền nâng cằm, “Lúc đó em cảm thấy, a, đây chính là người có duyên với mình!”

“…”

“Không ngờ vừa mới đi học, em lại nhìn thấy thầy một lần nữa.”

Tiếu Huyền mơ màng nhớ lại, xung quanh như hiện ra bong bóng trái tim hồng bay lơ lửng: “Đây chắc chắn là duyên phận rồi.”

“…”

“Kỳ thực lần đầu tiên nói chuyện với thầy, em vẫn cảm thấy căng thẳng ý. Thầy rất dịu dàng, cũng rất tốt…”

Đời sống tình cảm dù mỹ mãn hay bất hòa, Tiếu Huyền phơi bày ra hết..

Tiếu Đằng chỉ lặng lẽ, không lên tiếng, cố gắng tỏ ra mình đang kiên nhẫn lắng nghe.

Hiếm khi Tiếu Huyền chịu tâm sự với anh

Chỉ có lúc anh cô đơn một mình, nghe những câu chuyện, những chi tiết nho nhỏ mà hạnh phúc kia, anh mới cảm thấy mình thật sự mờ mịt, phảng phất như tất cả điều đó đều đến từ một thế giới khác, rất xa vời.

Thật ra anh chưa bào giờ tin Tiếu Huyền đang hạnh phúc, cũng không tin tình yêu kia là thật.

Có lẽ anh chưa bao giờ trải qua, nên không thể nào tưởng tượng được. Điều này giống như việc muốn anh tưởng tượng một loại màu sắc mà anh chưa bao giờ nhìn thấy.

Anh lại nghĩ đến dì Lăng, trong lòng đông cứng, tay cũng siết lại.

“Í chời đất ơi!”

Thấy Âu Dương Hi Văn sắp nhấc thùng nước đá nặng trịch lên, Tiếu Huyền hốt hoảng la lên: “Thầy, để em đến giúp!” Sau đó bay đi như một làn khói.

Tiếu Đằng để chiếc đĩa đang cầm trên tay lên đá hoa cương, tiếp tục ngồi một mình dưới giá treo hoa.

Hai đĩa thức ăn nóng hổi được đưa tới trước mặt, Tiếu Đằng vừa ngước mắt đã thấy Dung Lục cong cong mắt cười: “Ăn dê nướng không?”

“…”

“Cái này không ngọt đâu, em chọn chỗ thịt anh thích ăn nhất đấy.”

“Ừ.”

Dung Lục liếc mắt nhìn đĩa cá thu được đặt trên nền đá hoa cương: “Ê, không phải anh không thích ăn cá sao? Tôm biển cũng không tệ đâu, em có mang đến cho anh này, đã lột hết vỏ rồi.”

“… Ừ.”

Thịt dê mới nướng được tầm nguyên liệu nhìn trông rất ngon mắt, nào là hạt tiêu rồi bỏ thêm muối, gia vị thẩm thấu bên trong, đặc biệt dậy hương. Cắn xuống mềm mềm mà nhiều nước, mùi thơm như hòa tan vào trong cổ họng làm Tiếu Đằng giật mình nhận ra rằng mình đã đói bụng cồn cào.

Dung Lục nhìn anh ăn: “Tay nghề của em được chứ?”

“Ừm.”

Dung Lục cười híp mắt: “Vậy em lấy thêm một ít nhá? Em cũng mang rượu qua luôn.”

Rượu thịt đủ cả, Tiếu Đằng không cẩn thận uống rất nhiều. Đương nhiên không say, chỉ cảm thấy lâng lâng.

Chất cồn của rượu làm thần kinh con người phê phê như hút ma túy, nhưng tâm trạng lại như phóng đại lên gấp bội lần, anh thấy bọn họ náo nhiệt vui vẻ, cảm giác cái động trong lòng kia lại lớn thêm không ít.

Tiệc nướng kết thúc, người giúp việc phụ trách dọn dẹp, Dung Lục cùng anh trở về phòng ngủ.

Anh chỉ thừa nhận là “cùng anh”, mà không phải “đỡ”, bởi vì anh cảm thấy mình rất tỉnh táo, cũng còn đủ sức tự mình đi.

Tiếu Đằng ngồi xuống ghế trong phòng, nhắm mắt dưỡng thần, Dung Lục ngồi xổm trước mặt Tiếu Đằng, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau mặt cho anh.

Khăn lông mềm và ấm, mùi thơm thoang thoảng và nhiệt độ làm cho người ta hết sức thoải mái, Tiếu Đằng thả lỏng người, rên lên khe khẽ.

Sau đó anh cảm giác được trên môi mình có vật gì đó mềm mại chạm vào.

Tiếu Đằng lập tức mở mắt, đẩy cậu ta ra.

Dung Lục nhìn anh bằng đôi mắt đen kịt, hệt như một con cún đáng thương.

Tiếu Đằng từ trên cao nhìn xuống, tay đặt trên trán cậu ta, dùng một tư thái thanh tỉnh, không thể mạo phạm: “Tôi muốn cho, cậu mới được phép lấy. Tôi không muốn cho, cậu đừng hòng lấy.”

Dung Lục nhìn anh một hồi, cười nói: “Vâng.”

Tiếu Đằng lại tiếp: “Đương nhiên, cậu có quyền không muốn.” Anh là người rất công bằng.

Dung Lục mỉm cười: “Em biết rồi.”

“Cậu hiểu chưa?”

Dung Lục cười híp mắt, giống như chẳng hề tổn thương khi bị anh từ chối: “Hiểu rồi.”

Đây là thỏa thuận đạt thành giữa hai người.

Kỳ thực đối với Dung Lục mà nói, lợi ích lấy được từ thỏa thuận này là rất ít. Anh cũng không biết tại sao Dung Lục lại chấp nhận cái thỏa thuận này.

Dung Lục nói: “Vậy đêm nay em muốn ngủ ở đây!” Cậu ta chỉ vào cái ghế sô pha.

Tiếu Đằng nói: “Tùy cậu.”

Đây không phải là lần đầu tiên Dung Lục nằm ngủ trên ghế, trên người quấn chăn ngoan ngoãn.

Tiếu Đằng nghĩ, là anh quá vô tình sao?

Nhưng ngay lập tức anh phủ nhận đi loại cảm giác hối hận này.

Ít nhất lần trước Dung Lục có tư cách ngủ trên ghế sa lon là bởi vì cậu ta đã cứu anh một mạng. Còn bây giờ nói muốn ngủ là có thể ngủ, đãi ngộ này hiển nhiên là nâng lên rõ rệt, có thể nói là tăng vọt lên. Đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.