Trên đường về khách sạn, trong xe có một loại trầm mặc khó nói. Tiếu Đằng nghiêm mặt không muốn nói chuyện, Dung Lục cũng không nói gì, an phận mà mở cửa xe.
Tiếu Đằng cảm thấy có chút không đúng.
Mấy tiếng trước anh vui mừng vì Dung Lục trưởng thành, mà hiện tại anh đột nhiên cảm thấy việc này kỳ thực cũng không tốt như mình tưởng.
Dung Lục hẳn là phải hay đùa cợt, vui thì cười, nổi giận thì mắng, hồ đồ cái gì cũng không rõ, cái gì của cậu ta cũng không thể coi là thật.
Mà bây giờ lại quá là…
Nghiêm chỉnh.
Việc này rất không thực.
Đến khách sạn, Dung Lục đưa anh về phòng, rất chu đáo sắp xếp hành lý.
Tiếu Đằng một lời khách sáo cũng không có, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: “Cảm ơn. Cậu có thể về.”
Người kia nhìn anh, nói: “Anh rất mệt hả?”
Tinh thần Tiếu Đằng rất tốt, tuy lúc trước xoa bóp làm cho anh có chút đau đớn, nhưng cảm giác qua đi, gân cốt toàn thân đều thư giãn, tinh thần sảng khoái.
“Đúng, tôi rất mệt, tôi muốn đi nghỉ sớm.”
Người kia cũng không lập tức rời đi, vẫn nhìn anh chằm chú, sau đó đột nhiên hỏi: “Mấy ngày nay anh có nhớ em không?”
Tiếu Đằng trả lời dứt khoát: “Không.”
Dung Lục sờ mũi, lẩm bẩm: “Lạnh lùng vl, một chút do dự cũng không có.”
Sau đó lại mỉm cười: “Nhưng nói đi nói lại, em còn tưởng anh sẽ không trả lời vấn đề này chứ.”
“…”
Khoảng cách quá gần khiến Tiếu Đằng cảm thấy không khỏe, đang muốn quay người đi vào, cậu ta lại tiến thêm một bước, chặn đứng đường đi của anh, vây anh ở giữa vách tường và lồng ngực.
“…”
Tiếu Đằng chuẩn bị phát tác, giương mắt liền thấy cậu ta nhìn mình chăm chú, sau đó đột nhiên cúi đầu về phía anh.
Tiếu Đằng bất ngờ không kịp chuẩn bị, đầu óc trống rỗng, chợt tỉnh lại đúng lúc: “Không được.”
Lúc ở khoảng cách khó có thể nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, cậu ta ngừng một chút, thấp giọng cười: “Thật sự không được sao?”
“Đúng, ” Tiếu Đằng lớn tiếng nói: “Cậu nên về đi.”
Cậu ta lùi về sau một bước, ra vẻ điềm đạm đáng yêu: “Em có thể ngủ ở đây không? Em ngủ trong phòng khách cũng được, em đảm bảo sẽ tuân thủ quy củ.”
“Không được. Tôi không thích bị người ta quấy rối.”
Thanh niên lộ ra vẻ mất mát, nhưng vẫn nói: “Được rồi. Vậy anh nghỉ ngơi đi.”
Dung Lục đi.
Tiếu Đằng đóng cửa lại, cả người căng thẳng, xác nhận nhiều lần cửa phòng đã khóa kỹ, sau đó cau mày, rất không vui mà ngồi xuống.
Anh nghĩ lại một chút, cảm thấy biểu hiện của mình có chút sai lầm, lại tương đối thất thường.
Tuy rằng anh rất quyết đoán, nhưng loại quyết đoán này, trái lại biểu hiện sự trốn tránh và mềm yếu.
Đúng ra nếu không phải đẩy Dung Lục ra đánh một trận thì cũng là móc chi phiếu ném lên mặt Dung Lục, nói “Mua cậu một đêm phục vụ mất bao nhiêu tiền” mới phải?
Đại khái là quá mệt mỏi mới khiến anh không đủ hổ báo đi.
Ngày tiếp theo, Dung Lục mặc đò hoa hoét chim muông, sáng sớm đã đến tìm anh.
“Anh ơi, hôm nay anh rảnh không, em dẫn anh đi dạo!”
Tiếu Đằng cài cúc tay áo: “Không rảnh.”
Anh đến làm việc, không phải đến du sơn ngoạn thủy chơi bời phóng túng.
Dung Lục chẳng hề tức giận: “Anh muốn đi đâu, có thể cho em đi cùng không?”
Tiếu Đằng hơi rung động, nhưng vẫn nói: “Không.”
Ở đây mà nói muốn đi làm những chuyện kia, nếu có Dung Lục đứng ra, có thể nói là làm ít mà hiệu quả nhiều.
Ở vùng này, ai có thể không cho nhà họ Dung mặt mũi chứ.
Nhưng vẫn nên thôi. Ít làm chuyện cáo mượn oai hùm thì tốt hơn, dù sao nhà họ Dung cũng không phải ngốc.
Dung Lục cười híp mắt: “Ồ…”
Sau đó lại tiếp tục lắc đầu quẫy đuôi đáng iu: “Vậy, anh ơi, chờ anh hết bận, có định ở lại đây chơi thêm mấy ngày không?”
Tiếu Đằng nói: “Hôm nay xong việc, ngày mai tôi về luôn.”
Dung Lục biến sắc: “Đừng mad, hiếm khi đến đây, ở lâu thêm một lúc đi mà, em dắt anh đi dạo.”
Tiếu Đằng mặt không đổi sắc: “Tôi không có thời gian.”
Lại nói có nơi nào có thể đi dạo. Có cảnh sắc gì anh chưa từng thấy qua, trên đời này sơn sơn thủy thủy không phải là đều giống nhau sao.
“Không sao, thời gian làm sẽ không sao. Thời gian đều là giành…”
“Cậu từ từ mà giành, tôi không có thời gian.”
Tiếu Đằng không nói thêm gì đã bỏ ra ngoài, ném Dung Lục đang hô to gọi nhỏ ở phía sau.
Nhưng hôm đó gặp mặt không thành công.
Dự án này vốn là miếng xương khó gặm, đối phương cứng rắn hơn rất nhiều so với dự đoán, một bước cũng không nhường, thái độ lạnh lùng.
Rồng mạnh khó áp rắn đứt đầu, đạo lý này tất nhiên Tiếu Đằng hiểu, nhưng đá vào tấm sắt vẫn làm anh vô cùng tức giận.
Tức rồi đấy, chỉ cảm thấy đầu như bị bóp chặt, trong đầu ở một chỗ không biết giật giật đau, như lấy châm đâm vào não, đau đến mức trước mắt anh tối lại, phập phồng thấp thỏm.
Dung Lục ăn mặc xa hoa bước đến rất có cảm giác thấy sang bắt quàng làm họ, anh chống tay trên bàn, ấn đầu đang đau muốn nứt, đến đuổi người cũng lười.
“Sao vậy, mắc chứng đau nửa đầu?”
Tiếu Đằng mắt hoa lên hừ một tiếng.
“Để em xoa bóp giúp anh.”
Lúc này Tiếu Đằng đau đến không chịu được, Dung Lục nghiêm túc xoa bóp một hồi lâu, anh mới đỡ hơn một chút.
Tiếu Đằng nhắm mắt lại thở ra một hơi: “Cậu có vẻ biết mấy cái này nhỉ.”
Dung Lục cười nói: “Bệnh lâu thành y mà.”
Qua một phút, Dung Lục lại nói: “Em nói thật, anh nên nghỉ phép đi. Đây là triệu chứng cảnh báo thân thể anh đấy.”
Tiếu Đằng chau mày nói: “Cậu xem tôi có thể rảnh rỗi được sao?”
“Anh à, rất lâu rồi anh chưa nghỉ ngơi đúng không, nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút cũng không quá đáng mà.”
Tiếu Đằng không hề bị lay động: “Không nghỉ ngơi được.”
“Em có thể đem thời gian của em cho anh mượn á.”
Tiếu Đằng nhìn cậu ta: “Ý tưởng này mới lạ, mượn thế nào?”
“Đơn giản, anh cứ nghỉ ngơi mấy ngày, có gì cần làm thì giao cho em, bảo đảm sẽ không làm lỡ việc.”
“…”
Dung Lục vỗ tay bôm bốp: ” Những việc anh phiền não em đều có thể thay anh giải quyết nhá.”
“…”
“Được không?”
“…”
“Sự trung thành phục vụ như vậy, không nên bỏ qua ý.”
“…”
“Nếu không thì anh nghỉ ngơi thử một ngày trước xem sao? Thí một ngày không chịu thiệt, thí một ngày không sao đâu. Nếu cảm thấy không được, có thể thay đổi bất cứ lúc nào luôn ý.”
Người này không làm doanh nhân thực sự là đáng tiếc.
Ngay lúc Dung Lục xúc tiến tiêu thụ, Tiếu Đằng không hiểu ra sao lại nghênh đón kỳ nghỉ thứ nhất trong đời.
Ngày tiếp theo Tiếu Đằng ngủ đến khi tự tỉnh, sau đó theo sau hướng dẫn viên du lịch mới nhận việc do Dung Lục tự nhận ra ngoài ngắm cảnh.
Dung Lục mang anh tới nội thành, sau đó chỉ vào một dãy nhà đã cũ.
“Đây là bệnh viện em ra đời.”
“…”
Tiếu Đằng muốn nói việc này với anh thì có quan hệ gì?
Luẩn quẩn một vòng, Dung Lục lại đưa anh tới một chỗ khác: “Đây là vườn trẻ em học khi còn bé.”
“…”
Sau đó lại lượn một vòng: “Em học tiểu học ở đây.”
“…”
Tiếu Đằng nghĩ thầm đây mà cũng gọi là khu phong cảnh? Cũng gọi là ngắm cảnh?
Anh có thể báo cảnh sát khiếu nại không?
“Nhưng, kỳ thực thời gian em đến nơi này rất ít” Dung Lục cười nói, “Khi còn bé thân thể không tốt, phần lớn thời gian đều phải ở nhà.”
“Khi đó em rất hâm mộ những đứa trẻ có thể ra ngoài chơi, em luôn nằm nhoài ở lan can kia, mong chờ nhìn những bạn học khác ở trên đường chơi. Có lần bọn họ đá bóng, có quả bay vào, em rất vui vẻ đi tìm, còn chưa tìm được, vú Trương đã như gặp gì kinh khủng lắm rồi ôm em đi.”
“Sau đó ngay cả cửa trước em cũng không được đi.”
“Khi đó khá là yếu ớt, hơi đụng đến đồ vật bẩn đã bệnh nặng một trận. Tất cả mọi người đặc biệt đề phòng. Ngay cả ba em trước lúc ôm em cũng phải rửa tay.”
Điều này làm Tiếu Đằng nhớ tới, năm đó anh và cha mang quà cưới tới gặp bạn học mới tiểu thiếu gia nhà họ Dung này, nói không quá, quả thực cứ như tiêu độc mà phải tắm rửa, thay quần áo.
Tiếu Đằng nghĩ thầm, nói “yếu ớt” cũng quá nhẹ rồi, thân thể người này căn bản là có vấn đề lớn luôn ấy.
“Khi đó ba mẹ em rất ít ôm em, hôn môi và vân vân càng không cần phải nói. Với bất cứ người nào, làm bất cứ chuyện gì, cũng phải duy trì khoảng cách.”
“Các bạn khác cũng không thích chơi cùng em, quy củ nhà em quá nhiều, bọn nó đều cảm thấy phiền. Cho nên khi còn bé em chẳng có bạn bè.” Dung Lục quay đầu nhìn anh, cười nói: “Ai lại thích người yếu ớt, đúng không.”
Tiếu Đằng nhất thời không biết nói cái gì. Tuy rằng cùng Dung Lục có chút bất đồng, nhưng tuổi thơ của anh cũng rất cô đơn, ôm ấp hôn môi đối với bọn họ mà nói đều là xa xỉ.
Vì vậy anh nói: “Nói với tôi mấy cái này làm gì?”
Anh không thích tìm hiểu nội tâm, dù là của mình, hay người khác.
Dung Lục ngại ngùng: “Em muốn anh hiểu thêm về em mà.”
“…”
“Đi những nơi em đã đi, ngắm những cảnh mà em từng ngắm và gặp những người em từng gặp.”
Tiếu Đằng trầm mặc một lúc, nói: “Tẻ nhạt.”
Dung Lục cười hì hì: “Vậy thì sao, em dẫn anh đi đến nơi không tẻ nhạt.”
Lúc này Dung Lục dẫn anh đến bờ sông, vừa mới mưa, trên mặt nước như có thêm một lớp sương mù mờ ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy bờ bên kia Thanh Sơn.
Dung Lục tràn đầy phấn khởi: “Khi còn bé, em thường tới nơi này. Anh mà đến vào mùa thu thì sẽ được ngắm cảnh càng đẹp hơn ”
Tiếu Đằng không khỏi nhìn một cái, ở trong sương mù mông lung sông nước có một loại cảnh sắc khá đặc biệt.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, tia sáng và hơi nước đan xen tạo nên những mảng màu xanh biếc lúc đậm lúc nhạt.
Sau đó anh nghe thấy Dung Lục nói: “Anh ơi, lên đây đi.”
Quay đầu nhìn lại, Dung Lục không biết từ lúc nào đã tìm được một cái bè trúc, dùng thân thể chống giữ sào tre, cười híp mắt nhìn anh.
“…”
Dung Lục cười: “Anh yên tâm, kỹ thuật của em rất vững, sẽ không để anh té xuống nước đâu.”
“…” Anh thực sự muốn báo cảnh sát.
Tiếu Đằng lúng túng đứng trên bè trúc, gậy trúc tròn mà ẩm ướt, anh không thể không cẩn thận mà bước ngang bàn chân.
Ngồi xuống chiếc ghế tre thấp bé, anh không chắc chắn đưa mắt nhìn bốn phía, trong mặt nước xanh biếc vừa rộng vừa dài, làm người ta cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé và không an toàn.
Anh cảm thấy mình đúng là điên rồi, dĩ nhiên lại theo Dung Lục làm bừa.
Dung Lục duỗi dài cánh tay, giống như nhẹ mà đem sào tre hướng bờ sông vững vàng đẩy một cái, bè trúc tiến về phía trước.
Bè trúc dưới chân nhẹ nhàng lay động dập dềnh theo dòng nước như biểu diễn dương cầm, Tiếu Đằng không dễ dàng giữ thăng bằng, anh lo lắng Dung Lục đứng ở đầu điều khiển bè trúc bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống nước, nhưng mà thân hình cậu vô cùng kiên cường mà chắc chắn.
Đến khi ngồi vững, Tiếu Đằng mới bắt đầu ngắm cảnh sắc xung quanh. Bên bờ sông, những hàng trúc theo gió lay động, ánh mặt trời xuyên qua sương mù, từ phía trên mông lung chiếu xuống.
Mặt nước rộng lớn mà yên ả, bè trúc ở trong nước chậm rãi tiến về phía trước, hai bờ sông Thanh Sơn dần dần lui về phía sau.
Ngoài bọn họ, trên sông cũng có những chiếc bè trúc với du thuyền khác. Có một số người đứng trên thuyền vẫy tay về phía ngư dân trên bè trúc, có lẽ là muốn mua đồ, ngư dân kia từ từ điều khiển bè trúc lại gần, Tiếu Đằng thấy rõ trên bè trúc đơn giản chỉ có một cái sọt làm bằng trúc cùng với hai con chim hải âu.
Sau khi trả giá một hồi, ngư dân khom lưng kéo ra từ trong nước một đoạn dây thừng, hóa ra cá đều treo bên trên dây thừng, ngâm trong sông, lúc lấy ra đuôi cá vẫn còn quẫy quẫy.
Tiếu Đằng chưa từng thấy những thứ mới lạ như vậy, không khỏi chằm chú. Cá tươi và tôm sống trong giỏ trúc được đưa lên thuyền, ngư dân nhận tiền, hoàn thành giao dịch, điều khiển bè trúc đi xa, ẩn vào trong sông núi.
Sông nước củng con người cứ như vậy mà tự nhiên hòa làm một khiến Tiếu Đằng yên lặng ngơ ngẩn.
Anh thật sự chưa từng ngồi bè trúc như thế này. Anh cũng chưa bao giờ dành thời gian vào việc du lịch vô ích.
Anh đi chân trần trên bè trúc, nhìn nước sông thỉnh thoảng làm ướt lòng bàn chân, có xúc cảm ôn nhuận lại nghịch ngợm. Như là chuyến du lịch của trẻ nhỏ vừa xa xôi mà cũng xa lạ.
Nhìn chân mình một lúc lâu, Tiếu Đằng ngẩng đầu lên.
Người kia đứng ở một đầu bè trúc, cũng đang nhìn anh. Bốn mắt gặp nhau, cậu nở nụ cười.
“…”
Sau lưng Thanh Sơn như mở rộng, trời xanh quang đãng, nụ cười trên gương mặt trẻ tuổi kia như ngọn đèn chiếu sáng đêm tối, như hoa mùa xuân nở rộ trên rừng.
Tiếu Đằng quay đầu đi, chuyên tâm xem phong cảnh chỗ khác.