Thưởng thức biểu tình trên mặt Hứa Đình Thâm một hồi, Khương Sơ mới hài lòng vừa ngâm nga hát vừa mang đồ ăn vào bếp.
Ai ngờ Hứa Đình Thâm ngồi xuống tùy ý lật ra một quyển tạp chí, giọng điệu nhàn nhạt: “Nếu đã mua toàn là đồ ăn tôi không thích, vậy trưa nay em nấu cơm.”
“...” Khương Sơ chưa hết đắc ý nhìn thoáng qua tôm hùm tươi vừa mua, nụ cười dần biến mất, cô chậm rãi đến bên cạnh Hứa Đình Thâm, hai mắt sáng lấp lánh: “Nhưng tôm hùm ngon lắm đấy, anh có muốn thể hiện chút tài nghệ nấu ăn của mình không?”
Khương Sơ hơi sợ hai chiếc càng uy phong to lớn của tôm hùm, đừng nói đến rửa sạch, tới gần thôi cũng chẳng dám. Huống chi cô chỉ biết mấy món đơn giản, tôm hùm này không phải do Hứa Đình Thâm làm nhất định ăn sẽ không ngon.
“Tài nghệ nấu ăn của tôi không tốt, sao lại phải thể hiện?” Người nào đó có trí nhớ hơn người nâng mắt, giọng điệu mang vẻ châm chọc: “Huống chi em còn ghét tôi.”
“...” Khương Sơ nghiến răng, khuôn mặt vì duy trì hữu nghị mà giả bộ tươi cười: “Một tiểu minh tinh tuyến mười bảy như tôi nào dám ghét ngài, đây là kịch bản đạo diễn đưa, tôi đây chẳng phải vì đồng tiền mà không thể không khuất phục sao.”
Đạo diễn bên kia hắt hơi một cái, ông xoa xoa mũi, ai lại bắt mình cõng nồi [1] rồi?
[1] Nguyên văn là “bối oa”: Chịu tiếng xấu thay cho người khác
Hứa Đình Thâm gấp tạp chí trong tay lại, vỗ xuống vị trí bên cạnh ra hiệu cho cô ngồi xuống, Khương Sơ nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh. Hứa Đình Thâm nghiêng đầu, khoảng cách gần như sắp hôn cô, giọng nói của người đàn ông trầm thấp từ tốn: “Vậy nghĩa là em thích tôi?”
Tim cô bắt đầu không khống chế được mà đập kịch liệt, hô hấp dồn dập, Khương Sơ hơi đẩy anh, lắp bắp nói: “Không... Không phải.”
Hứa Đình Thâm cười khẽ, đứng lên kéo Khương Sơ vào trong bếp, vén tay áo lên thản nhiên nói: “Em giúp tôi sơ chế.”
“Được thôi.” Cô nhiệt tình lạ thường, chỉ thiếu cái đuôi dài vẫy vẫy đằng sau.
Khương Sơ quyết định trước tiên vì đồ ăn ngon mà làm chân chạy vặt một lúc, chờ qua cầu rồi rút ván sau. Hứa Đình Thâm liếc một cái liền hiểu rõ ý đồ của cô, chỉ nhếch môi mà không vạch trần.
“Sao anh lại biết nấu ăn?” Trước khi tham gia chương trình này cô không hề biết Hứa Đình Thâm cũng nhiễm phải khói dầu.
“Trước kia diễn vai đầu bếp có học qua một ít.”
【 Anh trai thật chuyên nghiệp, yêu yêu. 】
【 Oa, học qua một ít mà giỏi vậy, quả nhiên thần tiên và người thường thật khác biệt. 】
【 Ngay từ đầu Hứa Đình Thâm đã được thiết lập là người vừa thông minh vừa nấu ăn giỏi sao? Fan phấn khích cái gì, lại còn thần tiên gì nữa làm tôi chết cười mất, cứ biết nấu ăn thì đều là thần tiên à? 】
【 Đám người hóng dưa, antifan có thể đọc cẩn thận đừng làm người khác khó chịu được không? 】
Khác với cảnh si mê trên khung bình luận, Khương Sơ nghe thấy hai chữ “học qua” thì bĩu môi, tỏ vẻ coi thường.
Hứa Đình Thâm hiểu được suy nghĩ của cô, tiện tay cầm tôm hùm đang giương nanh múa vuốt giơ lên trước mặt cô, Khương Sơ bị dọa sợ đến nỗi trốn vào góc bếp.
Anh nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô cười khẽ: “Nó không ăn thịt người.”
“Cần anh phải nói sao?”
Khương Sơ thấy anh thả tôm hùm trong tay xuống mới di chuyển bước chân chậm rãi đến gần, vừa đến thì anh lại giơ lên, Khương Sơ nhắm mắt lại theo bản năng liền bị vẩy nước vào mặt.
“...”
Hứa Đình Thâm nhếch môi nhịn cười: “Đi rửa mặt đi.”
Lúc cô đi ra ngoài vẫn còn tức giận mà nhìn anh.
Khương Sơ không phải nấu cơm trưa, chủ yếu đều là Hứa Đình Thâm làm một mình. Khương Sơ vừa nhìn thấy tôm hùm đỏ tươi ngon thơm phức mà thèm nhỏ dãi, không thể chờ được cầm một miếng cho vào miệng, vừa cay vừa thơm, cô không khỏi thỏa mãn híp hai mắt lại.
Hứa Đình Thâm không nhịn được mà nhìn cô nhiều hơn, trong nháy mắt đó trái tim đã khô cạn tựa như được dòng suối mát lành chậm rãi chảy qua, lan rộng khắp cả lục phủ ngũ tạng.
Anh cầm đũa gắp miếng cà đặt vào bát, Khương Sơ vừa ăn tôm hùm vừa mơ hồ không rõ hỏi: “Không phải anh không thích ăn sao?”
“Lừa em đấy.”
Chẳng lẽ anh không nhận ra ý đồ của cô gái này sao?
Khương Sơ cầm tôm hùm, dùng sức kéo cái càng ra, thấp giọng tức giận nói: “Gian xảo...”
【 Ha ha ha ha ha ha Chẳng phải từ trước đến giờ Khương Sơ đều không đấu được với Hứa Đình Thâm sao? Bị anh ấy bắt nạt đến gắt gao. 】
【 Đấy là bởi vì Khương Sơ không làm nũng, tôi bảo đảm nếu Khương Sơ làm nũng nhất định Hứa Đình Thâm sẽ chiều. 】
【 Ồ ông bạn nói ngọt thật đấy, tôi muốn xem fanfic quá. 】
【 Muốn xem +1 】
【 Vạn người viết huyết thư cầu xin tác giả phát đường. 】
Khương Sơ cơm nước xong xuôi chủ động lâm trận rửa bát, tâm tình cô rất tốt mà hát ngâm nga, nhân viên công tác đột nhiên nói với cô: “Giữa trưa cho phép tự do một giờ, không có camera, có thể dùng điện thoại.”
Hai mắt Khương Sơ lập tức sáng lên: “Thật sao?”
Cô rửa bát xong liền làm ổ trên sofa chơi điện thoại, đầu tiên là dặn dò người đại diện đăng Weibo của cô, trả lời vài tin nhắn linh tinh, sau đó ung dung chơi Anipop, còn để âm lượng rất lớn, hưởng thụ nghe âm thanh “unbelievable” bên trong.
Điện thoại di động bỗng nhận được tin nhắn, Khương Sơ nhìn tên của trợ lý Trần Niệm Niệm, tưởng có chuyện gì quan trọng liền ấn mở.
Trần Niệm Niệm gửi đến một đường link, sau khi mở thì hiện ra một trang web.
“Em gái hung nhuyễn đáng yêu x nam thần lưu manh -- em nên biết mình sẽ nhận hậu quả gì khi làm nũng với anh.”
“???” Tiêu đề cái kiểu mang bom gì thế này, Khương Sơ vừa khinh bỉ vừa không nhịn được mà nhìn xuống dưới.
Hứa Đình Thâm bóp cằm của cô: “Làm nũng với anh, em biết hậu quả sẽ như thế nào không?”
Cô gái lắc đầu, cánh môi mềm mại liền bị cắn, người đàn ông ôm cô đặt trên đùi, một bàn tay nóng hổi véo eo của cô...
Lúc Hứa Đình Thâm đi ra thì thấy Khương Sơ đang ngồi trên sofa, hai tai đỏ ửng, đôi má hồng hồng như quả anh đào ngon miệng, yết hầu Hứa Đình Thâm dịch chuyển lên xuống, sao cô lúc nào cũng câu người như vậy, khiến người khác phải nảy sinh ý nghĩ nguy hiểm mà bản thân lại chẳng hay biết
“Làm sao vậy?”
Giọng nói khàn khàn dễ nghe của Hứa Đình Thâm vừa cất lên, mặt Khương Sơ càng nóng hơn, cô lại nhớ đến bài viết vừa nãy: “Hứa Đình Thâm” nói với “cô”: “Thử tư thế này xem, hử?”
“Khương Sơ” túm chặt áo sơmi của “anh”, sợ hãi nói: “Nhẹ, nhẹ một chút.”
Khương Sơ quả thực vừa xấu hổ vừa giận dữ đến nỗi muốn đập đầu mà chết. Trần Niệm Niệm gửi cho cô cái quỷ gì vậy!
May mà lúc này không có camera, a a a!
Cô xoa xoa mặt, đợi khi trở về nhất định phải đập chết Trần Niệm Niệm!
Khương Sơ đang nghĩ như vậy thì điện thoại lại vang lên, cô ấn mở, lúc này không phải bài viết gì mà là video ngọt ngào của Bilibili, nhân vật chính rõ ràng là Khương Sơ và Hứa Đình Thâm, tiêu đề đằng sau còn viết: Đi xe.
Fan cp giới giải trí này đều là ma quỷ sao???
Trần Niệm Niệm đang định giảng chút đạo lí thì bên dưới xuất hiện một dấu chấm than đỏ tươi.
“Tin nhắn đã gửi, nhưng đối phương từ chối nhận.”
“!!!”
Khương Sơ thực sự muốn tự đóng gói chính mình vào hộp để chuyển phát nhanh về nhà, cô đẩy cửa phòng ngủ ra như thể trốn tránh, nhốt Hứa Đình Thâm bên ngoài.
Hứa Đình Thâm không rõ lý do.
Khương Sơ đi chân trần vòng quanh phòng, không nhịn được mà ngẫm lại sự đời. Sao đối thủ một mất một còn lại biến thành như vậy? Cô, một thiếu nữ (không phải) mười tám tuổi trong sáng, sao lại giống như có ý nghĩ xấu với Hứa Đình Thâm rồi?
Sau mười phút bình tĩnh lại, Khương Sơ tự đổ lỗi rằng do mình vẫn luôn không có người yêu, mọi cô gái bình thường khi đối mặt với Hứa Đình Thâm đều sẽ xuất hiện ý nghĩ như vậy, tuyệt đối không phải là thích. Sau khi tự thuyết phục bản thân, cô ra khỏi phòng đưa điện thoại di động cho nhân viên công tác, lúc đối mặt với Hứa Đình Thâm lần nữa vẻ mặt cô đã hờ hững trở lại.
Hứa Đình Thâm: “...” Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhân viên công tác đưa cho Khương Sơ thẻ nhiệm vụ, cô nhận lấy, trên đó viết: “Đi ngoài trời chụp ảnh tình nhân, cặp đôi cuối cùng được nhiều người công nhận là giống người yêu nhất sẽ được chương trình lấy danh nghĩa để quyên tặng công ích bốn vạn đồng cho hội ngân sách.”
Hai người ngồi lên xe của tổ chương trình, khi đến nơi thì phát hiện trời đang mưa nhưng lại chỉ có một cái dù, Hứa Đình Thâm mở dù, kéo cô đến cạnh mình, Khương Sơ thật vất vả mới bình tĩnh được thì tim lại bắt đầu lo lắng đập liên tục, người đàn ông bên cạnh giống như hormone di động, nếu là thế giới ABO thì trên người anh nhất định có chất áp chế pheromone, chỉ cần tới gần cũng có thể khiến người khác phải tim đập chân run.
“Sao lại căng thẳng như vậy?” Anh ngả ngớn nhìn cô, vươn tay hơi véo khuôn mặt hồng hồng của cô: “Ở cạnh tôi nên xấu hổ?”
【 Cảm giác như mặt tràn đầy cưng chiều!!! Tôi cũng muốn cùng anh ấy yêu đương! 】
【 Tôi không ghen tôi không ghen, tôi thật sự không ghen. 】
【 Tôi như đang ngâm mình trong vại dấm chua vậy, buông Khương Sơ ra để tôi tới nào!!! 】
【 Ánh mắt khi Hứa Đình Thâm nhìn cô ấy thật sự rất giống người yêu! Nếu chỉ là diễn thì kỹ năng của anh ấy cũng quá tốt rồi! 】
【 Đây không phải đối thủ một mất một còn mà là oan gia hoan hỉ! Tôi cũng muốn để cho anh ấy trêu ghẹo! 】
“Tôi đây là phản ứng bình thường thôi.” Khương Sơ cây ngay không sợ chết đứng mà nói: “Anh thực sự rất có mị lực, điều này tôi thừa nhận, rất nhiều cô gái nhìn thấy anh đều sẽ xấu hổ.”
“Bọn họ cũng thích tôi nữa, em thích không?”
Khương Sơ cảm giác chính mình đi tới đi lui lại rơi vào trong bẫy của anh, cô kịp thời dừng lại, ngước đôi mắt gian xảo: “Vấn đề này anh đã hỏi không chỉ một lần, không phải bởi vì thích thầm tôi chứ.”
Người đàn ông cười nhạo coi như trả lời. Cảnh tượng xấu hổ cuối cùng đã được hóa giải, Khương Sơ thở dài nhẹ nhõm.
Hứa Đình Thâm nghiêng mặt nhìn cô, lỗ mãng trong mắt đã gỡ bỏ sạch sẽ.
Đúng vậy, thích.
Mặc dù lý trí đã vô số lần ép buộc linh hồn không thể tiếp tục hướng về cô nữa.
Dọc đường đi Khương Sơ đều nghĩ ngợi lung tung, căn bản không hề để ý đến chiếc dù nhỏ chỉ che được cho một người đang hoàn toàn nghiêng về phía mình, mà nửa bên kia bả vai của Hứa Đình Thâm đã ướt đẫm.
“Sang bên kia chụp đi.”
Nơi đó có một kiến trúc tựa như những năm 80 của thế kỷ trước, hai người nghiêm túc chụp mấy tấm rồi đến trước một tiệm trà sữa, vừa định chụp thêm thì một nữ sinh kinh hỉ nhìn Hứa Đình Thâm, không thể tin được mà hô lên: “Hứa Đình Thâm?”
Hứa Đình Thâm đeo kính râm, cộng thêm chiếc dù che lấp mặt nên lúc đầu không có nhiều người nhận ra, không ngờ vừa đến bên này đã bị lộ, Khương Sơ trông thấy thoáng qua có vài fan khác nghe được lời này mà dần vây đến, theo bản năng lùi về sau một bước.
Fan nhìn thấy Hứa Đình Thâm liền trực tiếp nhảy dựng lên: “A a a đúng là anh rồi, má ơi a a a.”
Các cô kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, một lúc lâu mới kịp phản ứng lấy điện thoại ra: “Có thể chụp chung không ạ?”
Hứa Đình Thâm nhìn thoáng qua Khương Sơ, cười khẽ một tiếng: “Thật xin lỗi, bạn gái tôi sẽ ghen.”
Khương Sơ: “...”
Cô nghĩ thầm, Hứa Đình Thâm anh có thể đừng lôi tôi ra làm lá chắn được không?
Lần trước bị hiểu lầm thành bạn gái scandal suýt chút nữa thì bị lột quần áo xuống, lại đến lần này sao?
Cảnh tượng thật lúng túng, Khương Sơ nhìn ánh mắt của fan hâm mộ mà mặt đầy sợ hãi, cầu sinh dục [2] đều nhanh chóng ngập tràn cả khung bình luận: “Không phải tôi, tôi không có, đừng nói linh tinh.”
[2] cầu sinh dục (ngôn ngữ mạng): có khả năng ứng biến tốt trong mọi tình huống
Fan chần chừ nhìn thoáng qua Khương Sơ, lại nhìn vẻ mặt cưng chiều của Hứa Đình Thâm, sau đó ngập ngừng gọi một tiếng: “Chị dâu.”