Thạch Lệnh Thanh đầu đội đấu lạp, ngồi ở quán trà, bưng chén trà lên cúi đầu nhấp một ngụm. Từ lúc y bắt đầu tiến vào quán trà, có một bàn người vẫn luôn nhìn chằm chằm y.
Tố y giản dị và màn che đấu lạp rủ xuống cũng không thể che đi tướng mạo và phong thái bất phàm của y.
“Người kia không đơn giản.” Có người bàn tán xì xào.
“Nhìn không giống người luyện võ thông thường.” Có người bổ sung.
“Ngươi nhìn tay hắn, làm gì có nam nhân nào như vậy, sẽ không phải là nữ nhi chứ.” Tên nam tử mắt híp rướn cổ lên nói.
“Mẹ kiếp! Ta nhìn hắn là người võ công cao cường, ngươi nhìn tay hắn làm cái gì.”
“Có phải ngươi đã quên mất lần này chúng ta ra ngoài để làm gì không! Yến tỷ phái chúng ta ra ngoài tìm một nam nhân đẹp mắt, ưu tiên quan trọng nhất phải là tìm tướng mạo đẹp, ta thấy tên kia rất được, là kiểu Yến tỷ thích. Ta đi xem thử một chút, xem xem đến cùng là người như thế nào.” Nói xong, xoa xoa tay, cầm một chén trà, hứng thú bừng bừng đi tới.
Thạch Lệnh Thanh tìm một vị trí gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài người đi lại trên phố nhộn nhịp, trên mặt bình thản không gợn sóng, y đang đợi đồ đệ Lý Úc.
Đột nhiên, y bình tĩnh tiêu sái rời khỏi chỗ ngồi, theo sau đó là một chén trà rơi xuống chỗ y vừa ngồi.
“Ái cha, xin lỗi, vị thiếu hiệp này, thật là, lão đại của ta sơ suất, mạo phạm rồi!” Tên kia xin lỗi ôm quyền hành lễ, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm gương mặt y phía trong màn che, trong mắt lộ ra mừng rỡ, khóe miệng nhếch lên, vui mừng nói: “Vị thiếu hiệp này, hay là, dời bước đến bàn của chúng ta, để bày tỏ áy náy, chúng ta mời ngươi uống một chén trà, hy vọng công tử đồng ý.
Thạch Lệnh Thanh nhàn nhạt liếc nhìn người đến, cước bộ vững vàng, là người đã luyện tập qua. Y hồi lễ sau đó cự tuyệt nói: “Không cần bận tâm.” Nói xong y vẫy tay gọi tiểu nhị tới, lau sạch bàn, tiếp tục ngồi xuống.
Tên kia bị cự tuyệt, trên mặt vẫn giữ nụ cười, lớn tiếng nói: “Thiếu hiệp quả là một người lòng dạ khoan dung! Ta thấy thiếu hiệp lạ mặt, chắc vừa mới tới nơi này, cần thứ gì cứ nói, đừng khách khí!”
Thạch Lệnh Thanh chắp tay cảm ơn, ngồi xuống nâng chén trà mới bưng lên, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ lần nữa.
Người kia cười đắc ý: “Đảm bảo Yến tỷ hài lòng.”
“Còn có một chuyện, vừa rồi các ngươi cũng thấy rồi. Hắn rất ung dung, có thể tránh được chén trà kia của ta, xem ra rất khó giải quyết. Không thể quá cứng rắn, Tiểu Ngũ đi thông báo cho đại ca trước, còn chúng ta cứ để mắt tới hắn đã.”
Bọn họ thương lượng xong, một tên tiểu tử hơi lùn trong đám đó liền chạy ra ngoài.
Tên lùn xuyên qua một con đường, rẽ vào một khách điếm, đi vào trong đám người nhìn nhìn, bước nhanh thẳng về phía một hán tử vóc người cường tráng.
“Đại ca, tìm được người phù hợp rồi!” Người được gọi là Tiểu Ngũ tiến tới bên tai hắn nói.
“Tam ca nói có hơi khó giải quyết, tên thiếu hiệp anh tuấn đó hình như võ công không tồi, không kém hơn Tam ca. Tính tình nhìn có vẻ cũng không quá dễ lừa.”
Tên đại ca kia uống cạn một bát rượu, kéo một nữ nhân bên cạnh đến ngồi vào lòng: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Tìm mấy huynh đệ đóng giả làm thổ phỉ cướp đoạt dân nữ, cùng hắn diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân không phải được rồi sao. Mấy tên hiệp sĩ thích làm những việc này, đến lúc đó tiểu nương tử nũng nịu mang ân đức mà nâng một chén trà nóng, nói lời cảm tạ ân công, chuyện này cứ thế là xong rồi. Ngươi đi tìm Yến tỷ, nếu vừa ý tên tiểu bạch kiểm kia, sai tiểu nương tử bỏ chút thuốc vào trà, chắc chắn hắn sẽ không đề phòng. Chờ hắn và Yến tỷ trải qua một đêm, gạo nấu thành cơm, còn sợ hắn chạy sao!”
Một tên huynh đệ trong số chúng cười trêu chọc: “Đại ca nói đùa, đám huynh đệ chúng ta đây còn cần phải diễn là thổ phỉ sao.”
Những tên khác vừa nghe liền nhao nhao cười ầm lên.
Vị đại ca kia cũng cười theo, vươn tay vỗ trán hắn: “Chỉ có ngươi là cơ trí, mau đi tìm Yến tỷ! Làm hỏng chuyện tốt của tỷ ấy, vậy thì ngươi cứ chuẩn bị rửa sạch mông, chờ roi đi!”
Trong góc bên kia có một cái bàn, hai hắc y nhân đầu đội hắc sa ngồi đó. Chỉ thấy sau khi đám người kia vừa rời khỏi khách điếm, một trong số hai người đập chén rượu trở lại bàn, phát ra một tiếp “bộp“.
Sau đó hắn cầm hắc kiếm trên bàn, đứng dậy.
Hắc y nhân ngồi cùng hắn lên tiếng gọi hắn lại: “Chủ tử, đi đâu?” Là giọng nữ tử rất mềm mại dễ chịu.
Nam tử được gọi là chủ tử, ngữ khí khinh thường, trong miệng hừ một tiếng: “Ta ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc kẻ ngu nào muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.” Nói xong, hắn đi ra ra khỏi khách điếm, không xa không gần theo sau đám người kia.
Hắc y nữ tử bị hắn bỏ lại ở khách điếm cười một tiếng, nàng uống xong một chén rượu cũng đứng lên, trả tiền, nghĩ nghĩ vị chủ tử kia sẽ không trở lại nhanh như vậy, thế là nàng lên lầu đi tới phòng trọ của hắn, thay một bộ y phục, định ra ngoài đi dạo một chút.
Nàng tháo đấu lạp xuống, lộ ra mày liễu, đôi mắt dịu dàng. Bên dưới là cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, mím nhẹ, bên má lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, là một vị cô nương vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Nàng mặc một bộ y phục màu nhạt, tay đeo một túi vải thêu đóa sen trắng tinh xảo, cước bộ uyển chuyển đi ra khỏi phòng trọ.
Nàng hiếu kỳ ngắm nhìn các loại đồ chơi của sạp hàng nhỏ trên phố lớn, mua một đống ôm vào ngực, vừa quay người liền đụng phải một người.
Hai người đều giật mình, cô nương kia ngẩn người vẫn chưa nói gì, thiếu niên bị đụng phải ngược lại nói xin lỗi trước.
Thiếu niên này chính là Lý Úc vừa làm xong việc vội chạy về gặp sư tôn. Hắn bước nhanh trên đường, đột nhiên một tử y cô nương có mùi phấn nhàn nhạt va vào trong ngực, hắn nhất thời cứng đờ, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, càng không để ý là ai đụng ai, vội vàng chắp tay xin lỗi, khom người giúp cô nương nhặt đồ.
Lý Úc đang muốn trả mấy món đồ bọc giấy lại cho cô nương, hai người một ngẩng đầu một cúi đầu, đều ngẩn ra.
Lý Úc dời tầm mắt đi trước, hắn nói chuyện đột nhiên có chút ấp úng: “Cô nương, mạo...phạm rồi! Đồ của cô...”
Cô nương thấp giọng che miệng cười. Sau khi nàng nhận lấy đồ, bỗng có hứng thú nhìn dáng vẻ của thiếu niên rất anh tuấn trước mắt, nhìn bề ngoài thì có loại cảm giác chính khí lăng nhiên. Nhưng thiếu niên một thân chính khí lúc này tai đều đỏ lên rồi, bộ dạng muốn nhìn lại không dám nhìn.
Nàng dịu dàng cười nói: “Tạ ơn công tử.”
Mặt Lý Úc hơi đỏ, từ trước đến nay hắn chưa từng nghe qua giọng cô nương nào mềm mại như này, hắn đứng sững tại chỗ, đột nhiên cảm giác có chút quẫn bách.
Hắn ôm quyền hành lễ nói: “Tại hạ Lý Úc, là đệ tử phái Thanh Linh, không biết phương danh cô nương là gì?”
Cô nương kia nghe tên Lý Úc, lại nghe đến phái Thanh Linh, kinh ngạc nhìn hắn. Trong lòng nghĩ: “Hóa ra hắn chính là tên đồ đệ xui xẻo kia à.
Nàng rất nhanh thu liễm biểu tình, cười giơ lên túi vải bạch liên của mình, nhẹ nhàng nói: “Bạch Liên.”
Lý Úc sửng sốt một chút: “Bạch Liên...” Lý Úc lẩm nhẩm đọc theo, sau đó chợt cảm thấy mạo phạm. Hắn vội vàng nói thêm: “Cô nương! Hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Bạch Liên cười không nói.
Lý Úc chần chừ tại chỗ một lúc, nghĩ có hơi tiếc vì mình phải đi rồi, không biết còn có cơ hội gặp lại vị cô nương Bạch Liên này không. Nhìn dáng vẻ và cử chỉ của Bạch Liên giống như là thiên kim tiểu thư nhà nào đó, thêm nữa phần lớn cô nương nhà lành đều ở trong khuê phòng rất khó gặp được. Hắn có chút tiếc nuối ôm quyền nhớ tới sư tôn còn đang đợi hắn, đang muốn cáo từ.
Cô nương nhìn hắn trong lòng đột nhiên động một cái, nghĩ dù sao cũng không có việc gì, bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ trêu đùa hắn một chút.
Nàng cố ý chọn một địa phương không gần, nói bản thân không quen đường đã lạc mất bạn đi cùng rồi, hiện tại cũng lạc đường luôn, muốn hỏi hắn có biết địa phương đó đi như thế nào hay không.
Lý Úc nghĩ đến nơi đó, hắn và sư tôn mới rời đi không lâu, hắn nhìn cô nương chỉ có một mình, nghĩ nghĩ bị lạc rồi rất cần giúp đỡ, vì vậy hơi đỏ mặt nói: “Bạch Liên cô nương, nếu không ngại, tại hạ có thể đưa cô nương qua đó.”
Bạch Liên cô nương cong cong mắt cười, nói: “Quá tốt rồi, đa tạ công tử.”
Ánh mắt Lý Úc phấn khích, cao hứng nói với cô nương: “Tại hạ vốn định đi trà lâu Lưu gia gặp sư tôn của tại hạ trước. Cô nương có thể đi cùng tại hạ một chuyến không. Đợi gặp được sư tôn, sẽ cùng đưa cô nương trở về.”
Ánh mắt cô nương thoáng qua một tia hài hước, nói: “Làm phiền cả sư tôn của công tử cũng đưa ta đi, có phải không quá thuận tiện hay không.”
Lý Úc sờ sờ gáy, xua tay nói: “Không sao không sao, con người sư tôn ta rất tốt, nhìn thì lạnh lùng chứ thật ra tính tình rất tốt. Ta thường thường không phân lớn nhỏ, người cũng không tính toán với ta.”
Cô nương gật đầu cười. Cái này lại khác với những gì chủ tử đã nói.
Hai người đi trên đường, ngươi một lời ta một lời, rất nhanh đã đến quán trà mà Lý Úc nói.
Lý Úc đi vào trà lâu, gọi một tiểu nhị đến hỏi. Nhưng hắn được báo lại, sư tôn của hắn có việc đi rồi, trước khi đi còn nhờ tiểu nhị lưu lại cho hắn một câu, nói có chuyện rời đi trước, bảo hắn đến khách điếm Lưu Vân đợi y.
Lý Úc nghĩ thầm, sư tôn làm việc sợ là không trở lại nhanh như vậy.
Vì vậy hắn quyết định đưa Bạch Liên cô nương về trước.
...
Thời gian lùi về trước, lúc Thạch Lệnh Thanh uống trà ở quán trà, đột nhiên nghe thấy tiếng xin tha của nữ tử, nghiêng đầu nhìn, trông thấy có mấy người đang lôi lôi kéo kéo một cô nương trước đám đông, y nhẹ cau mày, thật là khó coi. Y đứng dậy ngăn cản mấy kẻ ngang ngược kia, sau khi cô nương đó cầu khẩn, liền quyết định đưa cô nương đang sợ hãi bất an trở về nhà.
Hắc y nhân đi theo sau, ban đầu nhìn thấy y, sắc mặt lập tức cứng đờ, sau đó đen lại.
Màn sa của đấu lạp trên đầu rủ xuống che đi gương mặt Thạch Lệnh Thanh, nhưng hắc y nhân vừa liếc mắt một cái liền nhận ra, đó không phải là sư huynh Thạch Lệnh Thanh của hắn sao.
Quý Dương sợ ngây người, lại suy nghĩ một chút, người sư huynh này của hắn lớn lên quả thực mang gương mặt dễ khiến người khác nhớ nhung.
Tâm tình hắn có chút phức tạp nhìn sư huynh của mình cứu người còn thật sự muốn đưa cô nương trở về.
Hắn không nhìn nổi, lập tức nhảy ra ngăn lại.
“Đứng lại! Tự ngươi trở về đi.” Hắn dùng chuôi kiếm chỉ cô nương đang hoảng sợ đầy mặt kia, trầm giọng nói.
Thạch Lênh Thanh vừa nghe thấy giọng của hắn, liền nhận ra hắc y nhân trước mặt chính là sư đệ Quý Dương của mình. Y nhìn Quý Dương mang vẻ mặt ghét bỏ cầm chuôi kiếm dọa cô nương vừa mới bị ức hiếp kia, nhịn không được nhíu mày. Y chặn phía trước cô nương đang hoảng sợ: “Ngươi muốn làm gì?” Sau khi hỏi xong, trong đầu Thạch Lệnh Thanh chợt lóe lên suy nghĩ, nhớ tới lần trước, trước khi Quý Dương rời đi đã ném lại mấy lời chờ tay y khỏi rồi sẽ tới đánh tiếp với y.
Quý Dương cười nhạt, trong lòng thầm mắng một tiếng tên ngốc, cứu ngươi còn bày ra vẻ mặt đó với ta. Mặt hắn lập tức không vui, nhất là khi nhìn thấy sư huynh hắn vì bảo vệ người khác mà đối nghịch thái độ lại với hắn, giọng hắn cũng mang theo tức giận: “Ta nói lại lần nữa.” Hắn trừng mắt nhìn nữ nhân kia, nói, “Cút!”
Cô nương kia run một cái, càng sợ hơn. Nàng ta chỉ là cầm tiền diễn một vở kịch, nàng cũng không muốn tự nhiên bản thân bị liên lụy. Nghĩ tới đây, nàng lập tức nhấc chân, che mặt run rẩy đang muốn chạy đi, Thạch Lệnh Thanh nhìn nàng thật sự rất sợ hãi, ngăn nàng lại, giận dữ nhìn Quý Dương: “Đợi ta đưa cô nương này về nhà, nếu ngươi muốn đánh, ta tiếp người. Bây giờ thu kiếm của ngươi lại.”
Trong mắt Quý Dương nhen nhóm lửa giận, hắn cực kỳ phẫn nộ. Rốt cuộc hắn nghĩ thông suốt rồi, sư huynh tốt của hắn cho rằng hắn đến tìm y chỉ là vì muốn đánh nhau.
Cũng không thể trách Thạch Lệnh Thanh có suy nghĩ như vậy được, suy cho cùng Quý Dương từng vì để y ứng chiến, mà đã sai người bắt trói Lý Úc.
Tay Thạch Lệnh Thanh khỏi rồi, y đương nhiên cho là đi theo y vì muốn tìm y quyết đấu.
Chỉ là Thạch Lệnh Thanh không nghĩ tới, Quý Dương lại có thể xuất kiếm với một nữ tử yếu đuối. Thật sự quá không có khí phách.
Quý Dương nói liên tục ba tiếng “Được”, thu hồi kiếm, trầm giọng nói: “Đây là do ngươi nói! Ta đợi ngươi tới ứng chiến!”
Thạch Lệnh Thanh nhìn Quý Dương cau mày không nói, y nhìn lại cô nương đang run rẩy một cái, không phí lời nữa, muốn nhanh chóng mang người rời đi trước.
Tránh cho hắn phát điên.
Quý Dương nhìn Thạch Lệnh Thanh đi thật, giống như sợ hắn đuổi theo, hắn giận đến nổi cả gân xanh, không nhịn được quên mất ở đây không phải là đào nguyên, không phải địa bàn của hắn, phát điên một trận ở tửu lâu, bàn ghế đều đạp vỡ tan tành, không còn cái nào hoàn chỉnh.
Hắn càng nghĩ càng không cam lòng, vốn nghĩ rằng để cho y lôi lôi kéo kéo gạo nấu thành cơm với nữ cường đạo coi như là xong, nhưng vừa nghĩ đến kết quả này, hắn lại càng giận đến đỏ cả mắt. Hắn hùng hổ tùy ý xoay người, nhìn thấy chủ quán đang run lẩy bẩy đứng bên quầy.
Quý Dương ngây ngẩn, sau đó đi nhanh tới.
Chủ quán thấy hắn dáng vẻ hung hăng đi tới, giống như muốn giết người diệt khẩu vậy, vội vàng quỳ xuống kêu to: “Đại hiệp tha mạng!”
Quý Dương giật mình, hắn vốn đang đưa tay lấy ra một đĩnh bạc, được ông chủ gọi một câu đại hiệp vang dội như vậy, dọa hắn cầm đĩnh bạc cũng không chắc. Đĩnh bạc cứ như vậy trực tiếp rơi xuống đất, lăn đến trước mặt chủ quán.
Chủ quán nhìn thấy bạc, cẩn thận nhìn lại Quý Dương, sắc mặt không còn đáng sợ như vừa nãy nữa, lập tức vội vàng dùng hai tay nâng đĩnh bạc lên, mừng rỡ nói, “Đa tạ đại hiệp!”
Quý Dương mím môi, khô khốc nói: “Cái này là bồi thường.”
“Đã đủ rồi!” Chủ quán hô to lần nữa.
Quý Dương nhìn chủ quán như vậy, không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Chủ quán nhìn hắn đi ra, trên mặt càng vui hơn, ở phía sau lớn giọng hô: “đại hiệp đi thong thả!” vui mừng giống như tiễn đi được một vị ôn thần vậy.
Quý Dương ra đến cửa tửu lâu, cảm giác có thứ gì đó rất không thoải mái, nghĩ đến càng thêm khó chịu khắp người.
Hắn giậm chân tại chỗ một cái, sau đó lấy ra một lọ gì đó, hít một chút ở miệng lọ, tiếp đó dùng nút gỗ bịt lại xong, bỏ vào trong ngực lần nữa.
Ở trong không khí Quý Dương ngửi một cái, sau đó cau mày dừng lại. Trên phố lớn mùi quá hỗn tạp, không dễ phân biệt. Hắn ngửi đông ngửi tây, tiếp theo dường như hắn ngửi được cái gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm về một nơi nào đó, thần sắc ngưng trệ, hắn nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, bước nhanh đuổi về phía địa phương kia.
Lúc này, Thạch Lệnh Thanh đã đưa cô nương về đến cửa nhà rồi. Y đang muốn cáo từ, cô nương kia lại đột nhiên cao giọng, kêu một câu: “Cha mẹ, mau tới gặp ân công của nữ nhi!”
Thạch Lệnh Thanh vội vàng nói: “Không cần làm phiền lệnh đường ra đây, ta có việc đi trước cáo từ.”
Cô nương kia nhìn y muốn đi, sốt ruột rồi. Vội kéo y lại, đúng lúc này lão nhân được gọi là cha mẹ cũng đã đi ra.
Nhìn thấy người, lão bà hô một tiếng trước: “Ôi chao! Công tử anh tuấn!” Sau đó đi tới kéo một bên cánh tay khác của Thạch Lệnh Thanh.
Tay trái Thạch Lệnh Thanh bị một thiếu nữ trẻ tuổi kéo, tay phải bị một bà lão lớn tuổi lôi, cô nương nhìn thấy cha mẹ giống như có được tâm phúc, lập tức không còn chút sợ hãi nào, ngược lại sinh động kể cho lão phụ nhân nghe ân công oai phong khí thế chế ngự đám ác bá như thế nào.
Mặc dù y cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nhưng lại không quá dùng sức đẩy hai người ra. Cứ như vậy bị hai người kéo vào trong nhà.
Lão ông vẫn luôn không lên tiếng giờ đây bưng một ly trà nóng xuất hiện, quát lên với cô nương vẫn còn đang thì thầm nói chuyện, “Nha đầu, còn không mau dâng trà cho ân công!”
Cô nương thấy trà, trong mắt lóe lên một tia quái dị, Thạch Lệnh Thanh rất nhanh bị bà lão quấn lấy nói chuyện cũng không phát giác.
Cô nương thu lại vẻ khác thường, nhận lấy trà, bưng cho Thạch Lệnh Thanh nói: “Ân công, mời uống trà!”
Thạch Lệnh Thanh cảm tạ nhận lấy trà, không nghi ngờ trực tiếp uống vào.
Một nhà kia nhìn y uống trà, cùng lộ ra nụ cười hài lòng.
Thạch Lệnh Thanh uống trà xong, sau đó ôm quyền nói còn có việc xin được cáo lui trước.
Thái độ cặp vợ chồng già cũng cô nương kia thay đổi rồi, không ép buộc giữ y lại nữa, còn cười nói, muộn lắm rồi, ân công nhanh trở về đi, đi đường cẩn thận. Cảm giác giống như sợ y ở lại.
Mặc dù Thạch Lệnh Thanh cảm thấy có một tia khác thường, nhưng vì bọn họ không lôi lôi kéo kéo nữa mà thở phào nhẹ nhõm, sau khi cáo từ với bọn họ, thong thả đi ra ngoài. Y vẫn không quá quen ở chung với những người quá nhiệt tình, khiến y rất mất tự nhiên.
Ra khỏi cửa, Thạch Lệnh Thannh ngẩng đầu, quả nhiên trời đã tối rồi, nghĩ đến Lý Úc chắc đang ở khách điếm đợi y.
Thạch Lệnh Thanh đi nhanh trên đường, đột nhiên cảm giác thân thể mình xuất hiện dị thường. Y cảm giác thân thể đột nhiên càng lúc càng nóng, hô hấp có chút rối loạn, trong lòng y lập tức sinh ra dự cảm bất an, đưa tay tự bắt mạch, thân thể mình hẳn là đã trúng độc rồi.
Thạch Lệnh Thanh ý thức được điều này, giật mình hồi tưởng lại, ly trà mình vừa uống lúc nãy có vấn đề. Lúc này thân thể trở nên càng lúc không khống chế được, y không còn tâm trí nghĩ đến những chi tiết khác nữa. Y có loại dự cảm không lành, y thi triển khinh công, muốn chạy về nhanh hết sức có thể.
Không nghĩ tới chất độc này rất mạnh, vừa vận chuyển nội lực một cái, ngược lại chất độc phát tán toàn thân y càng nhanh.
Thạch Lệnh Thanh mới rời đi khoảng hơn trăm thước, đã phải thở dốc dừng lại bên đường.
Thân thể y càng lúc càng không còn sức lực, cả người ra mồ hôi, y không nhịn được vén đấu lạp lên, lộ ra gương mặt ướt đẫm.
Cách đó không xa, truyền tới tiếng bàn tán.
“Tiểu tử giỏi, ánh mắt rất hiểm! Dung mạo tuyệt sắc như vậy ngươi cũng tìm được!” Một nữ tử thấp giọng cười nói, đồng thời còn vỗ mạnh mấy cái lên vai một nam tử khác.
“Yến tỷ, tỷ thích là được! Tối nay cứ hưởng thụ thoải mái!” Nam nhận bị vỗ xoa vai, nhếch mép nhe răng cười.
Thạch Lệnh Thanh trừng mắt nhìn, cảnh sắc trước mắt đều bắt đầu mơ hồ rồi, người lại bị tình nhiệt xâm nhập, bây giờ trong đầu y đều là lửa nóng, khát khao vật mát lạnh, thân thể y muốn phát nổ, từ xưa đến nay y ưa thích sạch sẽ cũng không còn để tâm nữa mà tự mình nằm ra đất, lăn qua lộn lại.
Y không biết y sẽ rất nhanh mất đi ý thức, biến thành một con thú phát tình đuổi theo khoái cảm.
Một người nhìn giống như người bình thường đứng bên cạnh, nữ tử được gọi là Yến tỷ nhảy ra ngoài, tỉ mỉ nhìn Thạch Lệnh Thanh, nhịn không được đưa tay sờ một cái.
“Được lời rồi! Mau giúp ta một tay, đỡ đến căn nhà tranh rách bên kia đi!” Yến tỷ đắc ý cười một tiếng, mới quay đầu phân phó thủ hạ mang người đi.
Những người kia nhận lệnh, mau chóng nhấc Thạch Lệnh Thanh đã mất đi ý thức lên, đi đến căn nhà tranh nhỏ gần đó.
Vở kịch hoàn hảo mà nhóm người bọn họ đã lên kế hoạch trước đó là, Thạch Lệnh Thanh bị trúng độc, trong lúc mất đi ý thức ngã ở ven đường, được vị Yến tỷ này vừa vặn gặp được, mang về lấy thân giải độc. Cho dù Thạch Lệnh Thanh tỉnh lại, muốn làm rõ ràng chuyện gì, đám người nhà kia đều không ở đây, không có người đối chứng, cuối cùng còn không phải do bọn họ nói sao.
Những tên kia đá văng cánh cửa rách nát, nhanh chóng ném Thạch Lệnh Thanh đang vùng vẫy vào đống rơm rạ. Yến tỷ xoa xoa tay, hào phóng vẫy tay với thủ hạ của nàng ta, nói: “Được rồi, các ngươi tự mình tìm chỗ thoải mái đi!”
Sau đó bước vào nhà tranh, đang muốn đóng cửa lại, trải qua một đêm tuyệt vời cùng với vị mỹ mạo tựa tiên quân này.