Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta

Chương 30: Chương 30




Edit: Tiểu Vũ

“Sơn chủ, đệ tử phái Thanh Linh mang một đám nhân sĩ võ lâm tới ngoài cửa, đều là những người có danh tiếng trong võ lâm, bọn họ kêu thả Thạch chưởng môn, nếu không sẽ tấn công núi.”

Quý Dương sầm mặt im lặng không nói.

“Ta ra ngoài, các ngươi không ai được phép đi ra.” Cuối cùng Quý Dương lên tiếng.

“Sơn chủ!”

Quý Dương cởi ngọc bội bên hông xuống, đặt lên tay một người, nói với hắn: “Đây là mệnh lệnh. Niên Hoa, ta không ở đây, nơi này giao lại cho ngươi.”

“Quý Dương ngươi điên rồi! Một đám cao thủ võ lâm bên ngoài, võ công ngươi cao cường cũng không cách nào chống đỡ được. Ngươi đã quên mình là sơn chủ mà đào nguyên chúng ta lựa chọn ra sao.” Thanh niên nắm ngọc bội lúc này giận đến mức không gọi sơn chủ gì nữa, hắn đỏ mắt trừng Quý Dương.

Quý Dương khẽ nâng cằm liếc hắn: “Trước kia ta đã nhận lấy tấm ngọc bội này, nhưng các ngươi cũng nói, đào nguyên không nhiều quy củ như vậy, sơn chủ không muốn làm thì đổi người khác cũng được.”

Quý Dương quay lưng, sau cùng nghiêng đầu nhìn hắn: “Không cần nói với đám lão đầu kia, bọn họ lớn tuổi rồi không chịu nổi kích thích.”

“Người của ta, ta tự mình giữ.” Hắn xoay người, nắm chặt kiếm, ánh mắt quyết tuyệt.

Lý Âm đụng phải Quý Dương, vừa định nói chuyện lại thấy ánh mắt của hắn liền sững sờ, hắn thu lại nụ cười: “Dương đệ, đã phát sinh chuyện gì? Đệ muốn đi đâu?”

Quý Dương nhìn Lý Âm, không trả lời câu hỏi của hắn, lại nói: “Lý huynh, nếu không trả lời được tại sao huynh xuất hiện ở đây, cứ giao cho ta là được.”

Lý Âm kinh ngạc nhìn Quý Dương, sửng sốt một lúc: “Bọn họ đã tới? Dương đệ, đệ vẫn đừng nên kích động quá, không phải là tới tìm em dâu chứ?”

Quý Dương không phản bác, vượt qua hắn trực tiếp đi ra ngoài cửa.

Lý Âm nhìn hắn, thở dài khuyên nhủ: “Phái Thanh Linh cũng chỉ có hai người, em dâu là một người chú trọng ân tình, đồ đệ duy nhất vẫn chưa có thành tựu, làm sao em dâu có thể yên tâm ở lại đào nguyên làm phu nhân của đệ. Buông tay đi, đệ không giữ được y đâu. Sau này... đệ lại tới tìm y.”

Quý Dương dừng lại, không quay đầu.

“Nếu bây giờ đệ buông tay, sau này phải tìm y thế nào.”

“Chỉ cần trong tay đệ vẫn còn sức lực, đệ tuyệt đối không buông tay.” Quý Dương để lại lời đó, đi xa.

Cửa đào nguyên vừa mở, sau đó liền đóng ngay lại sau lưng Quý Dương.

“Quý Dương, sư tôn ta ở đâu!”

Lý Úc tiến lên một bước, cầm kiếm chỉ hắn chất vấn.

Quý Dương cười lạnh một tiếng: “Không bằng ta hỏi ngươi trước, Bạch Liên ở đâu?”

Ánh mắt Lý Úc u ám, hắn nắm chặt kiếm, căm hận nói: “Các ngươi lập bẫy bắt ta để uy hiếp sư tôn ta! Quý Dương, ban đầu nếu không có sư tôn ta, ngươi sớm đã thối rữa trên sông. Ngươi đúng là khinh người quá đáng!”

“Các ngươi? Các ngươi nào, lời này rất nghiêm trọng đấy, chính ta mời sư huynh của ta tới làm khách, còn đối đãi với huynh ấy rất tốt.”

“Sư tôn ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với ngươi rồi! Y tuyệt đối sẽ không tiến vào sào huyệt ma nhân. Ngươi đừng có nói bậy!” Gân xanh trên trán Lý Úc nổi lên, lớn tiếng mắng chửi.

Quý Dương nghe đến đoạn tuyệt quan hệ, mặt chợt trầm xuống. Đó là nỗi đau của hắn, ai đâm vào kẻ đó xui xẻo.

Lúc này, có người đứng cạnh đám người trong võ lâm lên tiếng.

“Ma đầu, nói như vậy Thạch chưởng môn đang ở chỗ ngươi rồi! Nếu thật sự làm khách, để Thạch chưởng môn ra đây gặp bọn ta.” Một tên hiệp sĩ tướng mạo thô kệch kêu lên.

“Hắn bôi nhọ sư tôn ta! Lý Úc chỉ Quý Dương hô lớn. Cao thủ võ lâm tại hiện trường trong giang hồ đều có danh tiếng. Nếu để những người này ở nơi này nhìn thấy sư tôn hắn và Quý Dương quan hệ không tệ, vậy rất không tốt.

“Tranh chấp ở cửa có thể có kết quả gì, cứ tiến vào đào nguyên lục soát là biết. Ma nhân giảo hoạt, Thạch chưởng môn là nhân vật cỡ nào, sao có thể dây dưa với ma nhân!” Một đạo trưởng lớn tuổi lên tiếng.

“Ta tuyệt đối sẽ không cho các ngươi tiến vào đào nguyên nửa bước.” Quý Dương chặn ở cửa, ánh mắt hung ác nhìn đám người.

“Quý Dương, ngươi không muốn thả sư tôn ta. Chỉ bằng ngươi, có thể ngăn được bao lâu.” Lý Úc nheo mắt đầy nguy hiểm.

Quý Dương hừ lạnh một tiếng, cất cao giọng nói: “Cứ việc thử xem.”

Sắc mặt Lý Úc đại biến, hắn bị chọc giận rồi.

Bị một nhóm cao thủ võ lâm bao vây, sao hắn có thể vẫn cuồng vọng tự đại như vậy.

Nhân sĩ võ lâm nghe được có người nhíu mày, có người mắng to không biết sống chết.

Lý Úc rút kiếm trước đâm về phía Quý Dương.

Địch nhiều ta ít, Quý Dương một chiêu quyết thắng, rất nhanh đã giải quyết được Lý Úc.

Đột nhiên có người vỗ tay, một hiệp sĩ trẻ tuổi mặc bạch y dáng vẻ đường hoàng khen ngợi: “Kiếm pháp hay! Một đòn trúng ngay, không chút dây dưa.”

Hắn nói xong nhìn ánh mắt khác thường của mọi người, thu lại nụ cười nói tiếp: “Nhưng chúng ta nhiều người, ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu.”

Quý Dương im lặng nhìn bọn họ, trong mắt không có một tia nhượng bộ.

“Hừ, để ta tới!” Có một hán tử thét lên.

Hán tử sau khi thua mấy chiêu, quay đầu nhìn mọi người ở đằng sau, lập tức đen mặt.

Hắn thẹn quá hóa giận hét: “Nhìn cái gì! Chúng ta tới cứu Thạch chưởng môn, không phải từng người lên tỷ võ!”

Một lời thức tỉnh người trong mộng, mười mấy người đứng ở bên ngoài cùng nhau lên.

Thạch Lệnh Thanh nhìn về nơi nào đó, y khẽ cau mày, ánh mắt hơi do dự, vẫn nhấc chân đi tới chỗ kia.

Đi đến gần liền nghe thấy tiếng khóc sắp làm thủng màng nhĩ của y.

Mai Hương ôm đứa bé sắc mặt có chút cuống cuồng không biết phải làm sao.

Thạch Lệnh Thanh thở dài, y đi tới.

Mai Hương thấy Thạch Lệnh Thanh, ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Phu nhân, ngài xem thử, tiểu chủ tử làm sao vậy, vẫn luôn khóc.”

Thạch Lệnh Thanh nhìn tiểu Quỳ Nhi khóc đến mặt đỏ bừng, hơi sửng sốt.

“Phu nhân, sao vậy?” Mai Hương hỏi.

“Rất giống hắn khi còn bé.” Thạch Lệnh Thanh nhận lấy đứa nhỏ, trước mắt hiện lên hình ảnh y chân tay luống cuống ôm một đứa bé sơ sinh khóc lớn oa oa.

Không giống như bây giờ, lúc đó y vẫn là một đứa trẻ, ôm một hài tử còn nhỏ hơn y, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, vắt hết óc dỗ đứa bé trong ngực.

Không nghĩ tới cuối cùng y lại sinh ra một hài tử khóc lớn oa oa cùng với đứa bé sơ sinh cũng khóc lớn oa oa năm đó.

Thạch Lệnh Thanh mềm nhẹ dỗ tiểu Quỳ Nhi vẫn đang khóc không ngừng, sợi tóc đen nhánh rơi xuống. Cả người tỏa ra một tầng ánh sáng êm dịu lấp lánh.

Mai Hương khó giải thích được cảm giác có một loại tình mẫu tử dịu dàng vô cùng sống động.

Thạch Lệnh Thanh nhìn tiểu Quỳ Nhi đã ngừng khóc thút thít đang nghịch tóc y, hỏi Mai Hương: “Hắn đâu?” Cả ngày Quý Dương đều ôm tiểu Quỳ Nhi, không mấy khi rời tay.

Thạch Lệnh Thanh vốn chỉ tùy ý hỏi, thấy sắc mặt Mai Hương, lập tức trong lòng sinh nghi.

Trực giác nhanh như chớp đánh trúng y, Thạch Lệnh Thanh nghiêm mặt hỏi: “Hắn xảy ra chuyện gì rồi.”

Mai Hương có chút buồn thương nhìn về hướng nào đó, cuối cùng vẫn không nhịn được, ẩn nhẫn nói: “Phu nhân, đồ đệ của ngài tới tìm ngài.”

Sắc mặt Thạch Lệnh Thanh cứng đờ: “Cái gì?”

Y giao hài tử cho Mai Hương, xoay người rời đi.

Y sải bước đi ra khỏi viện, hai người đứng ở cửa ngăn Thạch Lệnh Thanh lại: “Phu nhân, vẫn nên ở trong viện chơi cùng tiểu chủ tử đi.”

Thạch Lệnh Thanh liếc mắt, y xoay người trở lại bẻ một nhánh cây, đánh rơi vũ khí của hai người, thi triển khinh công bay đi.

Trên đường y nhìn thấy Lý Âm, Lý Âm thấy y vội hô lên: “Em dâu!”

Sắc mặt Thạch Lệnh Thanh nặng nề: “Hắn thế nào rồi?”

Lý Âm thở dài, lắc đầu.

Sắc mặt Thạch Lệnh Thanh nghiêm trọng, không nói một lời bay về phía cửa ra.

Lý Âm dừng một chút, sau đó phất tay áo đi theo.

Trước cửa đá ở lối ra, đã có rất nhiều người.

Từng người nắm chặt nắm đấm, trên mặt đều là ẩn nhẫn.

Thấy bọn họ tới, Niên Hoa nhìn Lý Âm và Thạch Lệnh Thanh, đi qua: “Sao phu nhân và Lý đại hiệp lại tới đây?”

Lúc Thạch Lệnh Thanh đang muốn nói gì đó, y nhìn thấy ngọc bội trên tay Niên Hoa, ngây người, y hỏi thẳng: “Tấm ngọc bội này...” là trên người Quý Dương, đến giờ y mới nhận ra hình như nó là một đôi với tấm ngọc bội đeo trên hông y.

Sắc mặt Niên Hoa rất trầm trọng: “Đây là phục sức của sơn chủ đào nguyên ta.”

Đồng tử Thạch Lệnh Thanh co rút, y cúi đầu nhìn ngọc bội bên hông mình, duỗi tay cởi ngọc bội xuống, đặt lên tay Niên Hoa.

“Làm phiền mở cửa ra.” Thạch Lệnh Thanh trầm giọng nói

“Phu nhân!” Niên Hoa tiến một bước kêu lên.

“Nếu hắn đã không làm sơn chủ của đào nguyên các ngươi, thì ta cũng không phải là phu nhân của các ngươi nữa.”

Thạch Lệnh Thanh gằn giọng: “Xin hãy mở cửa.”

Sắc mặt Niên Hoa cứng đờ một lúc, nói với người khác: “Mở cửa.”

“Ngươi điên rồi, điên rồi!” Có người chật vật đứng lên, căm hận trừng người đang ngăn ở trước cửa.

“Không tiếc hủy diệt nội đan cũng muốn đánh, đúng là kẻ điên!”

“Ta kính trọng ngươi là một tên hán tử!” Hán tử thô kệch lúc trước đứng lên, phun ra một miệng bùn đất.

Bốn bề nhìn lại, người đứng không nhiều, phần lớn đều đã nhếch nhác bẩn thỉu.

Thanh niên bạch y vén tóc lên miễn cưỡng cười nói: “Trước khi tới ta nghe là đến đào nguyên cứu Thạch chưởng môn, hiện tại ngược lại cảm thấy rất quái dị, nhìn hắn liều mạng như vậy, chúng ta giống như là một đám kẻ ác đến cướp vợ người ta vậy.”

“Phi! Đó là ma đầu! Đánh tiếp cũng không có ý nghĩa, vẫn nên nhanh nhanh tìm được Thạch chưởng môn. Bị một mình hắn giữ chân lâu như vậy, truyền ra ngoài thì còn gì là mặt mũi.”

Một thanh kiếm cắm lên đất, lão đạo trưởng trước đó nói muốn tiến vào lục soát người nôn ra một búng máu, đỏ mắt nói: “Giết hắn.”

Lúc này thanh niên bạch y lại nói chen vào: “Trương đạo trưởng, bây giờ hắn chính là một người tàn phế, cần gì phải tạo sát nghiệp. Tiến vào tìm Thạch chưởng môn là được rồi.”

“Hắn là ma nhân! Nếu hắn tẩu hỏa nhập ma, võ lâm lại không có ngày yên bình! Không chỉ hắn, còn có ma nhân trong đào nguyên!Ma nhân bọn chúng không nên tồn tại!”

Thanh niên bạch y nhìn ánh mắt cực kỳ tàn ác của lão, sửng sốt.

Lão đạo trưởng này mỗi lần nhắc đến ma nhân đều sẽ quá khích đòi giết bọn họ.

Hắn nghe trưởng bối nói, lúc lão đạo trưởng còn trẻ, cả nhà lão bị ma nhân tẩu hỏa nhập ma giết. Nói tới nguyên do, thật đúng là một trận tai bay vạ gió.

Thanh niên bạch y nhìn những người xung quanh, cũng không có bao nhiêu người sẽ phản đối. Trận đại nạn đó của võ lâm, 49 nhân sĩ võ lâm bị hại, ít nhiều gì cũng có chút quan hệ sư môn với những người có danh tiếng trong võ lâm đang ngồi đây.

Lý Úc lảo đảo mấy bước, bản thân rất thảm hại, nhưng vẫn nhào qua túm lấy Quý Dương, căm hận nói: “Trả sư tôn cho ta!”

Quý Dương bị hắn nhào tới ngã ra đất, nôn ra một ngụm máu, nói từng câu từng chữ với hắn: “Nằm mơ.”

Lý Úc đỏ mắt, hiện lên sát ý, hắn dùng lực bóp cổ Quý Dương.

Nhưng vào lúc này, cửa đá sau lưng Quý Dương chầm chầm nâng lên.

Lý Úc ngơ ngác nhìn sư tôn một năm không gặp cứ như vậy xuất hiện trước mắt.

__________

Editor: Vậy là cũng lê lết được nửa chặng đường rồi. Nếu mọi người thích truyện thì ấn bình chọn nhé

Chúc mọi người Giáng sinh an lành!

Merry Christmas!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.