*Nghĩa cụm từ này tương đương với câu “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”, đã có chú thích ở chương 12
Edit: Tiểu Vũ
Thạch Lệnh Thanh ở đào nguyên 1 tháng.
Hiện tại y cũng không muốn ra ngoài lắm, đứa nhóc ở trong bụng càng ngày càng lớn, khiến y không thể không cân nhắc tạm thời ở lại đào nguyên chờ sinh.
Thời gian đã trôi qua 1 tháng, Thạch Lệnh Thanh cũng mang tâm thái “ký lai chi tắc an chi” rồi.
Có một ngày, y đặt thư tịch sáng tạo món ngon xuống, đột nhiên muốn tự mình thử làm món mới. Y đi ra ngoài, gọi mấy người giúp đỡ, dựng một cái bệ bếp, lại đến nhà bếp muốn chút tương dấm muối, còn xin thêm chút nguyên liệu nấu ăn cần dùng.
Quý Dương đi tới viện của y, ngửi thấy mùi thơm thức ăn tìm được Thạch Lệnh Thanh. Chỉ thấy Thạch Lệnh Thanh cầm sợi dây buộc lại ống tay áo vướng víu, thuần thục cầm muỗng, động tác liên tục, dứt khoát, nhìn rất nhàn nhã.
Quý Dương có chút say đắm và hoài niệm nhìn hình ảnh trước mặt.
Trước kia Thạch Lệnh Thanh cũng sẽ tự mình làm thức ăn. Hắn dựa vào khung cửa nhìn sư huynh của hắn bày đồ ăn, tầm mắt trượt xuống cái bụng nhô cao của y, nơi đó đang mang hài tử của hắn. Trong lòng Quý Dương ấm áp, khóe miệng cong lên, trước mắt chính là cả thế giới của hắn.
Thạch Lệnh Thanh nấu ăn rất chuyên tâm. Lúc y bưng thức ăn xoay người lại, nhìn thấy Quý Dương híp mắt cười, dọa y lảo đảo lùi về sau một bước, trơ mắt nhìn thức ăn thơm ngon bốc hơi nghi ngút sắp rơi xuống đất.
Quý Dương phản ứng mau lẹ một tay ôm người, một tay đỡ thức ăn, cười nói: “Thức ăn thật là thơm, ta cũng muốn ăn.”
Thạch Lệnh Thanh nhìn hắn, chớp chớp mắt, trong mắt thoáng hiện một tia không tự nhiên, mặt y không cảm xúc đẩy hắn ra, nhận lấy đĩa thức ăn, quay lưng nói: “Tự mình lau bát.”
Quý Dương cười đáp một tiếng, tay chân nhanh nhẹn lau hai cái bát và hai đôi đũa.
Quý Dương múc một chén canh cho Thạch Lệnh Thanh trước, sau đó bản thân mới ngồi xuống, bê chén lên dùng nội lực hạ nhiệt xuống mức độ thích hợp để uống. Hắn cúi đầu uống một hớp, ngẩng đầu lên, phát hiện trong mắt Thạch Lệnh Thanh có chút mong đợi nhìn hắn.
Quý Dương ngẩn ra, sư huynh của hắn đã rất lâu không nhìn hắn như vậy.
Hô hấp hắn có chút rối loạn, lên tiếng hỏi: “Sao thế?”
Trong mắt Thạch Lệnh Thanh có chút kinh ngạc, trên mặt vẫn là bộ dạng bình tĩnh như cũ, y thản nhiên thu hồi mong đợi, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Ta làm sao?”
Nếu như không phải Quý Dương có thể nắm bắt được cảm xúc trong mắt y, rất có thể đã bị bề ngoài và biểu tình của y đánh lừa, cảm giác như tất cả chuyện của người phàm đều không lọt vào mắt y.
Sự thật là Thạch Lệnh Thanh đang mong đợi nhìn hắn, hy vọng có thể phản hồi một chút món mới y làm ăn thế nào. Quý Dương chợt ý thức được.
Hắn vùi đầu thở dài, ho khan một tiếng, kiềm chế nói: “Cũng không tệ.”
Hắn đưa đũa gắp một miếng thức ăn, vẫn khắc chế nói: “Cũng được.”
Trong mắt Thạch Lệnh Thanh hiện lên một tia vui vẻ, trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ nói: “Ừ.” Y dừng một chút, đặt chén xuống nói: “Sau này không cần làm phiền người khác đưa cơm tới nữa. Ta tự mình làm là được rồi.”
“Vậy thêm một chén của ta nữa cũng không phiền phức.” Quý Dương gật đầu một cái, thản nhiên nói.
Hắn đã quyết định sẽ ăn chực sư huynh hắn.
Sau khi ăn xong, Quý Dương thu dọn chén đũa, rửa chén, cất dọn xong thì đi ra tìm Thạch Lệnh Thanh.
Thạch Lệnh Thanh ngồi trên ghế dựa dưới cây hoa đào ở trong sân.
Quý Dương thả nhẹ bước chân, cẩn thận đến gần.
Thạch Lệnh Thanh đặt một tay lên bụng, là tư thế vuốt ve, người đã ngủ rồi.
Gió chầm chậm thổi tới, hoa đào nhẹ nhàng bay lượn, có một cánh hoa nghịch ngợm đáp lên cánh môi xinh đẹp của Thạch Lệnh Thanh.
Quý Dương giật mình, ngón tay vận chút nội lực nhẹ nhàng hút cánh hoa vào tay, bỏ vào vạt áo trong.
Hắn nhìn một lúc, đi vào trong phòng, cầm một tấm thảm ra, nhẹ tay đắp lên người Thạch Lệnh Thanh.
Sau đó hắn ngồi trên ghế đá cách ghế tựa không xa, một tay chống lên bàn tròn, thưởng thức dung nhan khi ngủ của sư huynh hắn.
Bây giờ trong lòng Quý Dương hắn không có yêu cầu nào khác, chỉ cần sư huynh ở nơi hắn có thể nhìn thấy, có thể tiếp xúc được là tốt rồi.
Cho dù y bởi vì nhất thời quẫn bách không thể không ở lại, cho dù y kháng cự hắn đến gần, cho dù trong lòng y không có hắn...
Cũng không quan trọng.
So với 7 năm trước nghiến răng nghiến lợi nghĩ về y, hiện tại thực sự tốt hơn nhiều rồi.
Ngay cả trưởng lão cũng kỳ lạ nhìn hắn nói: “Tính khí chuyển biến tốt rồi.
Quý Dương liền hỏi ngược lại: Trước kia tính khí ta không tốt?
Trưởng lão đáp lại: Chính là cái tính xấu kia của ngươi... đặc biệt là khi đối mặt với người nào đó, cứ như thêm dầu vào lửa. Nhưng thôi cũng sắp phải trở thành phụ thân rồi, sắp thành một điểm tựa vững chắc đáng tin rồi.
...
Quý Dương nhìn người ngủ say, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Sau này cũng ở lại đây đi.” Đáp lại hắn chỉ có gió thoảng qua.
Quý Dương thu lại nụ cười, thật ra trong lòng hắn đã sớm có đáp án.
Chỉ có điều hắn không chấp nhận thôi.
Hắn lấy từ ống tay áo ra một sợi dây chuyền trông như một dây kết đỏ thông thường, trong đó còn xâu một cái chuông bạc.
Chuông lay động, phát ra âm thanh rất nhỏ, chỉ người có nội lực thâm hậu mới có thể nghe thấy.
Quý Dương buộc sợi dây đỏ có gắn chuông vào cổ chân phải Thạch Lệnh Thanh.