Edit: Tiểu Vũ
“Chậc.” Lý Âm mở quạt ra lắc đầu, giống như không muốn nhìn thêm nữa liền rời đi.
Thạch Lệnh Thanh nhìn Quý Dương, trên mặt có chút phức tạp.
Y có ngốc hơn nữa, cũng nên nhận ra được tâm ý của Quý Dương.
Quý Dương bị Thạch Lệnh Thanh nhìn, có chút hưởng thụ, có chút tò mò, hắn nhẹ giọng hỏi: “Sao thế? Mặt ta sắp bị ngươi nhìn đến nở hoa rồi.”
“Hoa gì?” Thạch Lệnh Thanh mở to đôi mắt đơn thuần nhìn Quý Dương.
Khóe miệng Quý Dương nhếch lên, hái một nhánh hoa đào chưa cho Thạch Lệnh Thanh: “Hoa đào. Ngươi thấy đóa hoa là ta đây thế nào?”
Sau khi Thạch Lệnh Thanh nhận lấy, nhìn đóa hoa tươi đẹp này, không rõ nguyên do. Y ngẩng đầu nhìn Quý Dương đang cười, không hiểu sao lại có cảm giác bông hoa này trùng khớp với hắn, y ngẩn ra một lúc.
Quý Dương cười càng xán lạn hơn.
Thạch Lệnh Thanh thở dài một cái, y nhìn Quý Dương nói: “Ngươi không cần như này.”
“Ta không cần thế nào?”
Thạch Lệnh Thanh do dự một chút, cuối cùng vẫn là nói tránh đi: “So với cầm trong tay, ta càng muốn ngắm nó sinh trưởng trên cây, lúc rảnh rỗi tới xem một chút là được.”
Nụ cười Quý Dương chợt tắt, sau đó mím môi không nói.
Buổi tối lúc ngủ, Quý Dương nhìn đến cái giường gỗ kia, khóe miệng cong lên nói: “Sư huynh ngươi nhìn chiếc giường nhỏ này chưa, ngươi thấy sau này hài tử của chúng ta ngủ trong này thế nào?”
Thạch Lệnh Thanh kéo áo ngoài, nhìn đến gian giường nhỏ này, trong lòng mềm nhũn nói: “Nhìn rồi, rất tốt.”
Quý Dương đi tới, ôm Thạch Lệnh Thanh, nhẹ nhàng xoa bụng y nói: “Chỉ đợi mỗi nhóc con này ra thôi.”
Trong lòng Thạch Lệnh Thanh rung động, y hỏi Quý Dương: “Ngươi thích trẻ con sao?”
Quý Dương nhìn Thạch Lệnh Thanh nói: “Cũng thích. Hài tử của chúng ta thì càng thích hơn. Không biết hài tử sẽ giống ai?”
Thạch Lệnh Thanh đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, y nói thẳng: “Như ngươi nói, nó rất có thể sẽ là một ma nhân sao?”
Nụ cười trên mặt Quý Dương lập tức cứng ngắc, ma nhân từ trong miệng Thạch Lệnh Thanh nói ra, sẽ đâm tới dây thần kinh nào đó của hắn. Dẫu sao hắn cũng đã từng vì là ma nhân mà bị sư huynh hắn ném đến đào nguyên không quan tâm tới.
Giọng hắn có chút cứng ngắc hỏi: “Phải. Sư huynh sẽ đối xử với nó thế nào?”
Thạch Lệnh Thanh cảm thấy Quý Dương bất thường, y lãnh đạm nói: “Nơi này rất tốt, ở lại chỗ này là được.”
Quý Dương sửng sốt một chút, sắc mặt hơi hòa hoãn, hắn cọ cọ Thạch Lệnh Thanh, thấp giọng nói: “Ta hy vọng nó giống ngươi, cũng có chút giống ta, tốt nhất vừa nhìn đã biết là hài tử của chúng ta.“. ngôn tình hài
Trong lòng Thạch Lệnh Thanh run lên, y có chút không tự nhiên đẩy hắn ra.
Y nhìn đôi mắt thản nhiên của Quý Dương, nhất thời không nói được gì. Quý Dương đã hoàn toàn không che giấu, giống như hai người bọn họ thật sự là một đôi phu thê bình thường.
Không phải vậy, Thạch Lệnh Thanh nói trong lòng. Nhưng y nhìn Quý Dương cũng không biết làm sao không nói ra được câu nào.
Đợi sinh ra hài tử rồi nói sau vậy.
Quý Dương đã quen dáng vẻ trầm mặc của Thạch Lệnh Thanh. Hắn có hơi mất mát, nhưng vẫn tốt, chỉ cần người còn ở đây, hắn có thể cảm nhận được yên lòng.
Vào buổi tối một tuần sau, hài tử đột nhiên giáng sinh.
Không biết là có phải bình thường hai người làm vận động trên giường đủ nhiều hay không, đứa trẻ được sinh ra rất thuận lợi.
Trưởng lão ôm hài tử đang khóc vang, đi tới nói với Quý Dương: “Chúc mừng sơn chủ, là một nữ nhi.”
Lúc này Quý Dương vẫn đang nắm tay Thạch Lệnh Thanh, lau mồ hôi cho y.
Quý Dương vừa nghe, ôm hài tử tới nhìn một cái, hồng hồng, nhăn nhăn, hắn cười nói với Thạch Lệnh Thanh: “Sư huynh, mau tới xem, đây là nữ nhi của chúng ta!”
Thạch Lệnh Thanh hơi suy yếu nhìn hài tử trong ngực Quý Dương một cái, thấp giọng nói: “Giống ngươi.”
Trước mắt Quý Dương sáng lên, cười hỏi: “Mặt mũi này vẫn chưa lớn đâu. Sao sư huynh biết được?”
Thạch Lệnh Thanh hơi mỉm cười, y có chút buồn cười nhìn Quý Dương: “Nghe tiếng khóc là biết, giống ngươi trước đây.”
Trên mặt Quý Dương có chút đỏ, lập tức không nói được gì.