Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta

Chương 15: Chương 15




Tật xấu lớn nhất khi uống rượu của Chung Diễn, trừ ba chén là gục ra thì còn chẳng nhớ gì sất sau khi uống say. Ví dụ bây giờ, Chung Diễn đầu đau như búa bổ tỉnh lại trên giường, quên sạch sành sanh chuyện tối qua mình túm ống tay áo Cố Huyền Nghiễn không buông, to gan lớn mật lấy đùi người ta làm gối, cũng chẳng nhớ sao mình về phòng được.

Hắn nằm trên giường suy tư hồi lâu vẫn chẳng nhớ nổi. Vì thế không thèm nghĩ nữa, ngồi dậy ngưng thần điều tức một lát thì ra ngoài tìm Thanh Vưu.

Chỗ ở của Thanh Vưu có lẽ đã bị hắn biến thành hiệu thuốc mất rồi, Chung Diễn men theo khoảng sân ngập mùi thuốc đi vào hậu viện, Thanh Vưu đang trông coi quạt lửa bên bếp. Chung Diễn tới gần hỏi, “Thanh Vưu sư đệ lại nấu thuốc hả?”

Thanh Vưu liếc mắt, “Nấu cho huynh và Cố sư đệ đấy.”

Chung Diễn ho khan một tiếng, nói một câu “vất vả rồi”. Sau đó lại cố tìm từ ngữ để hỏi tiếp, “Sư đệ hành y đã nhiều năm, hay chăng từng nghe nhắc đến huyết thệ?”

Tay quạt gió của Thanh Vưu dừng lại, nhíu chặt khuôn mày, “Sao sư huynh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?”

Nếu là trước đây, Chung Diễn sẽ gọn gàng dứt khoát nói cho hắn biết. Nhưng nay thái độ của Thanh Nham đối với hắn mập mờ không rõ, Chung Diễn không muốn cuốn Thanh Vưu vào việc này, lại không dám nói thẳng ra ân oán gút mắc giữa mình, Cố Huyền Nghiễn và Thương Loan, chỉ có thể ấp úng bảo, “Hỏi lung tung thôi.”

“Huyết thệ chính là phương thức lập khế ước máu chỉ ma tu mới làm được. Lấy máu đầu tim làm thuốc dẫn, tuyên thệ cùng mình muốn. Người bị lập khế ước máu được gọi là huyết phó, tháng nào cũng phải uống máu để kéo dài tính mạng.”

Thanh Vưu cau mày, tựa như không muốn nhắc đến mấy chuyện này, “Ma tu dùng huyết thệ nuôi nhốt nô bộc, ép buộc người khác bán mạng vì mình, đó là loại khế ước âm ngoan nhất trên đời. Sư huynh, huynh hỏi cái này làm gì?”

“Từng đọc trong sách, nhất thời tò mò thôi.” Chung Diễn hỏi tiếp, “Thế nếu như bị lập huyết thệ thì giải như nào?”

Thanh Vưu dường như tin lời hắn nói, thở phào nhẹ nhõm, “Cách giải huyết thệ… Một là ma tu chủ động giải khế với huyết phó.”

Muốn Thương Loan giải khế với mình á, trừ phi hắn ta già rồi lú lẫn. Chung Diễn nghe xong cũng chẳng ôm hy vọng gì, hỏi tiếp, “Thế hai?”

Thanh Vưu hơi do dự, “Thật ra cách hai không tính là giải huyết thệ, ừm, cần người có tu vi cao hơn ma tu kia, lập một khế ước mới với huyết phó, huyết thệ trước đó sẽ tự nhiên mất hiệu lực, cơ mà cách này cũng chẳng phải phương pháp gì tốt đẹp, chẳng qua chỉ là tìm một ngôi nhà mới nương thân mà thôi.”

Thương Loan đã sống trăm ngàn năm, là chúa tể của Bắc Hoang, ma tu có tu vi cao hơn hắn chắc chắn là con số không, chặng đường phía trước dường như đã bị lấp kín. Chung Diễn trầm mặc, vẫn chưa từ bỏ ý định, “Không còn cách nào nữa sao?”

Thanh Vưu chém đinh chặt sắt nói, “Không còn cách nào nữa.”

Chung Diễn thấy mình mà hỏi thêm Thanh Vưu sẽ sinh nghi nên bèn ra vẻ nhẹ nhõm, “Đúng là học nữa học mãi, cảm ơn sư đệ đã giải thích nghi hoặc trong lòng ta.” Trước khi đi hắn như có điều nhớ ra, quay người nhắc nhở Thanh Vưu, “Nếu Cố Huyền Nghiễn tới hỏi chuyện huyết thệ thì sư đệ cứ nói mình không biết nhé.”

Trên đường trở về, Chung Diễn nói với hệ thống: “Ta có cảm giác mình bị phán tử hình rồi, thời gian thi hành án là một tháng sau.”

Hệ thống không trả lời, Chung Diễn vẫn lải nhải, “Nghĩ đến việc ta không chết dưới kiếm Cố Huyền Nghiễn mà lại phải chết trong tay Thương Loan…”

Mặt hắn nhăn nhó đầy ghét bỏ, “Chết trong tay lão biến thái đó chẳng thà bị Cố Huyền Nghiễn giết còn hơn.”

Hệ thống rốt cuộc lên tiếng, “Ngươi yên tâm, Cố Huyền Nghiễn tuyệt đối sẽ không giết ngươi đâu.”

Chung Diễn sững sờ, “Vì sao?”

Hệ thống âm u trả lời, “Bởi vì trước giờ ta cứ tưởng mình quản lý kênh Tu tiên, tối qua mới phát hiện hoá ra là kênh Yêu đương.”

Tối qua? Chung Diễn hoài nghi nheo mắt lại, “Tối qua ta uống rượu say làm cái gì hả?”

Hệ thống lại im re, sau khi bị Chung Diễn thúc giục mấy lần mới chậm rãi “Đinh” một tiếng, “Liên quan đến cốt truyện, không thể tiết lộ.”

“…” Muốn khiếu nại quá.

Chung Diễn đành phải gắng hết sức bình sinh nhớ lại tình cảnh tối qua, nghĩ lên nghĩ xuống vẫn chẳng có kết quả gì, thế là bèn chuyển hướng đi tìm Cố Huyền Nghiễn.

Nơi ở của Cố Huyền Nghiễn giống hệt như điệu bộ thường ngày của y, cực kỳ giản dị và mộc mạc. Chung Diễn đang tính gõ cửa thì đối phương chợt đi ra, thấy Chung Diễn, Cố Huyền Nghiễn cũng chẳng hề ngạc nhiên, khép cửa lại hỏi, “Sao sư huynh lại tới đây?”

Chung Diễn ngó đầu ra phía sau, “Không vào trong nói được hả?”

Cố Huyền Nghiễn sững sờ, lập tức hạ giọng thốt lên, “Sư huynh muốn vào phòng ngủ của ta?”

… Chẳng biết vì cớ gì mà Chung Diễn cứ cảm thấy giọng điệu Cố Huyền Nghiễn vô cùng sâu xa, hắn lui về phía sau một bước, chán ngắt nói, “Bỏ đi, nói chuyện ngoài sân cũng được.”

Chờ Chung Diễn uyển chuyển nói xong lý do đến đây, Cố Huyền Nghiễn thế mà lại nở nụ cười hỏi, “Sư huynh không nhớ gì sao?”

Thấy vẻ mặt lơ tơ mơ của Chung Diễn, Cố Huyền Nghiễn tựa mình bên cửa ra vào, khó xử nói, “Tối qua sư huynh uống rượu say, cứ nắm lấy ống tay áo ta chẳng buông, nói rằng…”

Chung Diễn thấy biểu cảm khác lạ của y thì rất lo mình đã tiết lộ nhiệm vụ, tim như muốn bay ra khỏi ngực, vội vàng hỏi, “Nói rằng?”

Cố Huyền Nghiễn chớp mắt mấy cái, “Nói rằng nhất định phải làm đạo lữ của ta.”

“…” Chung Diễn cả giận, “Cút!”

Cố Huyền Nghiễn trêu đùa ai cũng biết điểm dừng, bèn chậm rãi trấn an, “Sư huynh, ta sai rồi. Huynh uống say là ngủ luôn, chẳng nói gì cả đâu.”

Chung Diễn thở dài một hơi, Cố Huyền Nghiễn ấm áp nói bên tai hắn, “Sư huynh, tu vi của ta đang chập chờn, chắc sắp vào Tiểu Thừa. Ngày mai ta sẽ bế quan ba ngày. Trong lúc ấy sư huynh phải an phận ở trong phòng, đừng đi đâu gây chuyện, biết chưa.”

Ngữ điệu dỗ em bé của Cố Huyền Nghiễn làm Chung Diễn có hơi mất tự nhiên, hắn nhanh chóng gật đầu, “Biết rồi.” Lại dặn dò, “Ngươi bế quan cẩn thận, đừng có tẩu hỏa nhập ma đấy.”

Lời dặn dò này nghe chẳng xuôi tai chút nào, cơ nhưng Cố Huyền Nghiễn vẫn gật đầu, trong mắt có ý cười, “Sư huynh, ta tiễn huynh về.”

Chung Diễn câm nín, “Ngươi đang ở chỗ mình rồi, giờ tiễn ta về rồi lát nữa vòng trở lại hả, rảnh lắm à?” Nói đoạn, hắn không còn kiên nhẫn phất tay mà đi.

Cố Huyền Nghiễn chờ bóng dáng Chung Diễn mất hút cuối con đường mới tắt ngúm nụ cười, y đẩy cửa vào phòng. Có một cuốn sách cổ đặt trên bàn, từng trang giấy đều chằng chịt chữ viết, tất cả đều là ghi chép về khế ước máu đầu tim của ma tu.

Cố Huyền Nghiễn cầm sách lên niệm quyết, trong nháy mắt, quyển sách hóa thành tro bụi giữa không trung, tan vào hư vô.

~

Trước đây Chung Diễn rất thích đi dạo trên núi, nhưng từ khi Cố Huyền Nghiễn bế quan đến nay thì ít khi ra ngoài, cứ sợ có gió thổi cỏ lay ùa tới chỗ mình. Nhưng dẫu là thế, thì trưa ngày thứ hai Cố Huyền Nghiễn bế quan, vẫn có một đám đệ tử tới gõ cửa phòng hắn.

Đệ tử hành lễ xong bèn nói, “Tần sư huynh, Chưởng môn mời huynh đến sân thí luyện.”

Dọc đường Chung Diễn đi theo đám người ngày chỉ hận không thể gọi Cố Huyền Nghiễn ra xem, ta không hề đi gây chuyện khắp nơi, mà là chuyện tự tìm đến ta đấy nhé. Đáng tiếc, Cố Huyền Nghiễn đang phá cảnh, không thể biết được mọi việc bên ngoài.

Chung Diễn nghĩ đi nghĩ lại, chắc mẩm có lẽ thừa dịp Cố Huyền Nghiễn bế quan, Chưởng môn quyết định giải quyết dứt khoát một lần, ai bảo hôm đó Cố Huyền Nghiễn sống chết bảo vệ mình như vậy chứ.

Sân thí luyện của Thanh Nham được dựng từ thạch anh trắng, diện tích rộng mênh mông, là nơi cho đệ tử luyện kiếm hằng ngày. Lúc này đang là thời gian nghỉ trưa nhưng trước sân thí luyện lại có không ít đệ tử vây quanh. Chưởng môn và chư vị trưởng lão ngồi ngay ngắn giữa sân. Đợi đến khi Chung Diễn tiến vào, Chưởng môn Lý Tuần Cơ mới cất tiếng nói vang như chuông đồng.

“Tần Minh Hề, mấy ngày nay lời đồn của ngươi và ma tu đã lan truyền không ngừng khắp phái. Thanh Nham tự có môn quy. Nhận rằng không thể để cho đệ tử chịu oan khuất, nhưng cũng không thể để phản đồ tiêu dao với hậu thế. Nay trước mặt bao người, tra xét một lần ắt biết.”

Nói xong, lão nhìn quanh bốn phía, chờ tiếng xì xạo dứt hẳn mới quát to, “Đưa kiếm Như Yên đến!”

Lông mày Chung Diễn nhíu chặt, thở dài với hệ thống: “Xem ra ta không cần chờ đến một tháng sau nữa.”

Kiếm Như Yên là pháp khí trấn giữ Thanh Nham, tổng cộng có bảy chuôi kiếm, thân kiếm thon dài, lưỡi kiếm mỏng như khói bụi, vô cùng sắc bén. Người thường thì nhìn không ra, nhưng nó lại có thể tìm được tâm ma trong mỗi người, chớp mắt đâm thủng thân thể người đó.

Chung Diễn đâu có điên, đương nhiên sẽ không chờ bảy chuôi kiếm kia đâm mình thành cái rổ, thế là dứt khoát quỳ xuống cất cao giọng, “Hồi bẩm Chưởng môn, trên người đệ tử quả thật có ma khí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.