Hôm nay là một ngày đặc
biệt. An An dậy rất sớm, trong lòng bất an, bởi nó là dấu chấm hết cho sáu năm
yêu thương và cũng là điểm khởi đầu cho cuộc sống của cô và Tiểu Vũ.
Cả ngày làm việc trong
tâm trạng thấp thỏm. Trong lòng cô luôn có cảm giác tội lỗi, mặc dù nói vì
không tìm thấy lối thoát nên cô và Minh Minh mới đi đến kết cục như vậy. Nhưng
trong chuyện tình cảm, Minh Minh không phải là kẻ phản bội. Chỉ có điều, anh ta
luôn cho rằng cô sẽ mãi ở bên mình, sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý
muốn, mới phung phí sự quan tâm của cô đến vậy. Anh ta hoàn toàn quên rằng trái
tim cô cũng biết dằn vặt, biết đau đớn.
Nhưng lần này là cô phản
bội Minh Minh. Có điều trước sự dịu dàng quan tâm của Tiểu Vũ, An An không thể
không dao động. Người con gái có kiên cường đến đâu thì cũng có một phần yếu
đuối. Hơn nữa, cô gái nào mà không muốn được bảo vệ, được cưng chiều? Mặc dù
luôncảm thấy việc cho đi là một thứ hạnh phúc, nhưng không bao giờ được hồi
đáp, thì người con gái mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc mệt mỏi.
Cứ xem cô là một người
ích kỷ đi, để có thể dễ dàng yêu Tiểu Vũ mà tìm ra đủ mọi lý do. Tuy nhiên, cô
vẫn ngang ngạnh cho rằng, rõ ràng Minh Minh không mang lại cho mình thứ hạnh
phúc mà cô muốn, vậy thì tại sao không buông tay để cho mọi người có thêm cơ
hội làm lại từ đầu.
Cô đã hai mươi tám tuổi
rồi, sắp đến cái ngưỡng ba mươi của người con gái. Dù cho vẻ bề ngoài khó có
thể nhìn ra tuổi tác, nhưng những nỗi đau trong lòng lại rất dễ lộ ra, càng về
đêm càng cảm thấy rõ nỗi cô đơn của chính mình. Cô chỉ là một người phụ nữ khao
khát yêu thương, cô không muốn chờ nữa, sáu năm rồi, không đợi nổi một lời hứa,
một sự quan tâm thực sự, cảm giác mệt mỏi này khiến cô quyết định chia tay để
giành lấy chút hạnh phúc, cho phép bản thân được ích kỷ một chút.
Nếu như Tiểu Vũ không
xuất hiện, liệu cô có dũng cảm để thoát khỏi cái vòng mê muội này không? Ông
trời có mắt đã cho cô gặp Tiểu Vũ, dù đã qua bao lần chống cự, khước từ nhưng
vẫn không đuổi được hắn đi, có lẽ đây chính là số mệnh đã định trước cho cô một
sự chọn lựa khác.
An An chỉ cần một tình
yêu đơn giản, có thể cho đi vànhận lại dù chỉ một chút thôi cũng khiến cô cảm
thấy hài lòng rồi. Tình yêu không nhất thiết phải quá hoàn mỹ, giữ lấy một chút
đắng cay và khiếm khuyết mới khiến người ta cảm thấy chân thực hơn. Cô không
phải là người hoàn hảo, cũng không mong có một tình yêu hoàn hảo đến với mình,
thứ tình yêu có cả nỗi đau và những giọt nước mắt mới là thứ tình cảm khắc sâu
vào trong tim.
Vì vậy cho dù Tiểu Vũ có
hứa hẹn với cô những điều tốt đẹp nhất, thì cô vẫn biết việc chọn hắn cũng
chính là bắt đầu một canh b mới. Cô cảm ơn Tiểu Vũ đã cho cô một tình yêu cuồng
nhiệt, khiến trái tim cô lại dấy lên mong muốn được hạnh phúc, cho dù không
hoàn hảo, nhưng nếu từng rung động thì chẳng phải đã là một thứ hạnh phúc tuyệt
vời rồi sao.
Bảy giờ ba mươi phút tối,
An An phải cố lấy dũng khí để đi lên phòng. Hôm nay cô sẽ ngồi đợi Minh Minh
về. Kết thúc ở đây, cũng có thể coi như một sự xác nhận rõ ràng cho mẹ anh ta,
tiện thể mang hết đồ đạc của mình đi luôn.
Mặc dù trong tay có chìa
khóa, nhưng An An vẫn chọn cách nhấn chuông. Mẹ Minh Minh nhìn thấy cô xuất
hiện, nét mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. An An khẽ cười chào: “Chào dì, hôm nay Minh
Minh về, cháu có việc muốn nói với anh ấy”. Bà ta để cô vào nhưng không khỏi
bực mình, dù sao trong nhà vẫn còn đồ đạc của cô, được dịp đến coi như làxong.
Cô bước vào trong, thấy ở
góc phòng có hai túi to, ngay lập tức hiểu ra, mẹ anh ta sớm đã giúp mình thu
dọn sạch sẽ đồ đạc rồi. Cô cũng không lên tiếng, hà tất phải so đo với bà ta
làm gì? Cô kéo thùng giấy vào phòng nhỏ, kiểm tra xem còn quên thứ gì không?
Phát hiện ra còn thiếu một cái túi nhỏ. Cô lật đống đồ trong thùng lên, cuối
cùng tìm thấy nó nằm dưới đáy, bên trong là một quyển sổ nhỏ màu đỏ sậm. Lần về
nhà vào dịp Tết, ba cô đã bảo cầm theo tới đây, còn nói nếu như năm nay kết hôn
thì cứ đi đăng ký trước, khi nào về nhà rồi tổ chức tiệc sau.
Nhìn quyển sổ này, đột
nhiên cô cảm thấy buồn cười, ba mẹ vẫn mong cô kết hôn, đâu ngờ rằng bây giờ
hai đứa lại chuẩn bị chia tay. Đúng là chuyện đời khó đoán, tình cảm không tìm
được lối ra thì đành phải mồi người một ngả vậy.
Cô yên lặng thu dọn đồ
trong phòng, lặng lẽ đợi Minh Minh về, trong lòng thấy đáng thương cho sự ngu
xuẩn của mình, ngay cả đến lúc chia tay mà cô vẫn là người phải chờ đợi.
Tám giờ ba mươi phút,
chín giờ ba mươi phút, đến mười giờ, Minh Minh vẫn chưa về. Cô bắt đầu có chút
bực mình, con người này rõ ràng nói chắc chắn rồi, vậy mà tạisao không về cũng
chẳng nói một tiếng, luôn là như vậy, làm gì cũng không một lời giải thích.
Nhìn ánh mắt đầy sốt ruột không thể chờ thêm, chỉ muốn đuổi cô đi thật nhanh
của bà ta, càng khiến An An sôi máu.
Cô gọi điện cho anh ta,
lại không nằm trong vùng phủ sóng. Nghĩ đi nghĩ lại không cam lòng, cuối cùng
tìm số của Tiêu Binh. Trở về Vũ Hán, Minh Minh nhất định sẽ đến chỗ Tiêu Binh,
nhà cậu ta có mở một quán Karaoke, anh ta vẫn thường đến đó chơi. Ngay lập tức
có người nghe máy, nào ngờ đầu dây bên kia không phải là Tiêu Binh mà là người
cô đang cần tìm - Minh Minh.
“Làm gì thế? Chút nữa anh
về?”, xem ra anh ta đang chơi rất vui, giọng có vẻ bực mình.
“Viên Thư Minh, tôi muốn
nói với anh, hôm nay anh không v, chúng ta cũng không còn điều gì hay ho để nói
nữa đâu”, An An giận dữ, ngay cả lần chia tay này anh ta cũng không thèm nói
lời nào. Được, vậy thì coi như xong, hà tất cô phải áy náy để giải thích với
anh ta chứ?
“Nói gì? Để về rồi nói”,
Minh Minh tỏ ra sốt ruột.
“Tôi chỉ nói với anh một
tiếng, chúng ta đến đây là chấm dứt.” Giọng An An cứng cỏi hẳn lên, sự thất
vọng về con người này khiến trái tim cô lạnh giá. “Em nói gì? Nói to lên chút,
ở đây ồn quá.” Minh Minh không nghe rõ hỏi lại.
“Chúng ta chia tay”, An
An đột nhiên hét vào điện thoại, dường như dùng hết sức lực của mình. Cơn bộc
phát này khiến tay cô run rẩy. “Chúng ta chia tay, chia tay, tôi muốn rời xa
anh.” Sợ anh ta không nghe rõ, cô hét lên lặp đi lặp lại, mang tất cả những
muộn phiền và giận dừ trút hết ra, từ đây họ không liên quan gì đến nhau nữa.
“Tút!”, An An tắt máy một
cách dứt khoát, hầm hầm kéo túi đi ra ngoài. Mẹ Minh Minh sững sờ nhìn cô,
dường như chưa kịp hoàn hồn sau khi nghe thấy tiếng hét kia trong điện thoại.
Có phải nó vừa nói chia tay với Minh Minh? Chia tay thật à? Nhìn dáng vẻ, sao
thấy đột nhiên suy nghĩ của cô gái này lại thông suốt đến vậy.
An An hoàn toàn chẳng
thèm để ý đến sự kinh ngạc của bà ta, chỉ muốn mau mau chóng chóng rời khỏi nơi
này. Dù cho anh ta có nghe thấy hay không, cô cũng không muốn giải thích lại
làm gì, đối với anh ta mà nói thì có cũng được mà không cũng chẳng sao, cô tự
đến thì tự đi thôi.
Sự áy náy cuối cùng trong
lòng An An về Minh Minh sau khi hét lên đã tan thành khói mây, cô không nợ anh
ta, trước nay cô chưa từng nợ anh ta. Cho dù là phản bội thì cũng chỉ là tìm
cho mình một con đường tốt để đi, cô căm ghét tất cả.
An An ném mấy cái túi vào
cốp sau xe taxi, rồi ngước lên nhìn lần cuối cùng cái nơi mà mình từng có những
phút giây ấm áp, rốt cuộc cũng có thể nói lời chia tay, giã từ sự ngốc nghếch
đến nực cười của mình. Cô lạnh lùng, quay người ngồi vào xe, bỏ mặc chiếc điện
thoại nằm trong túi xách đang đổ chuông liên hồi, mãi đến khi nó im bặt.
Giữa họ đã không còn mối
quan hệ nào nữa rồi! Ngay cả lần gặp cuối cùng này, cũng kết thúc qua điện
thoại.