Hôm nay Tiểu Vũ rất vui,
không những giành được chức quán quân mùa giải mà còn tiếp tục duy trì vị trí
đầu bảng trong một thời gian dài. Đứng trên khán đài nhìn xuống đám người đông
nghịt dưới kia nhưng hắn chỉ chú mục vào một dáng người nhỏ nhắn.
Người dẫn chương trình
phỏng vấn hắn vài câu để tạo không khí vui vẻ, hắn khẽ cười, trong lòng chỉ
muốn chia sẻ cùng cô niềm hạnh phúc phấn khích này. Ánh mắt nhìn thẳng về phía
gương mặt đang tươi cười đầy tự hào về hắn kia, Tiểu Vũ biết chắc cô đang rất
vui, rất muốn bước ngay tới trước khán đài, đến thật gần hắn. Cô gái ngốc
nghếch này lại không biết tận dụng đặc quyền mà mình có, cứ thế tần ngần nhìn
mãi đằng xa như vậy.
Tuy nhiên, không sao cả,
cô không đến thì hắn có thể đứng ở đây nói cho cô biết, hắn yêu cô nhiều thế
nào.
Cầm micro mà ánh mắt
hướng về phía cô, những lời nói trong lòng chỉ muốn dành cho cô. Hắn đang rất
vui, conđường sau này không còn phải cô độc nữa mà sẽ có cô, người con gái ngốc
nghếch, lo lắng, yêu thương hắn.
Bằng tình yêu cháy bỏng,
những lời yêu thương muốn dành cho cô được loa phát đi truyền tới tai An An,
chạm vào trái tim cô. Tiểu Vũ muốn cô biết rằng, yêu cô là điều hạnh phúc nhất,
hắn không quan tâm chuyện được mất bao nhiêu mà chỉ quan tâm đến những gì mình
đang có, cảm ơn cô vì đã không khước từ, không hối hận nắm lấy tay hắn, cảm ơn
cô đã dành tình yêu cho hắn.
Sau đó, Vũ Minh bước
nhanh về phía cô, niềm hạnh phúc duy nhất của hắn, muốn ôm lấy, ghì siết lấy.
Thời gian như ngừng lại, trong tích tắc trở thành mãi mãi, tình yêu của họ có
trời đất chứng giám, rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Nhìn cô mệt mỏi ngủ trong
xe, Vũ Minh nhẹ nhàng ôm lấy An An để đầu cô tựa lên vai mình, trong lòng tràn
ngập hạnh phúc. Mặc dù hắn chưa thông báo cho cha mẹ hai bên đã vộ tất cả là vì
không muốn để cô thêm lo lắng. Hắn muốn cho An An sự yên tâm tuyệt đối, tuy
nhiên hắn cũng muốn dành cho cô một đám cưới thật hoàn hảo.
Hắn không hiểu tại sao
cái tên họ Viên kia không đến kiếm chuyện với mình, có lẽ cô ngốc này đã làm
điều gì đó rồi cũng nên, cô luôn âm thầm bảo vệ cho hắn. Mặc dùTiểu Vũ rất lo
An An bị người khác gây khó dễ, nhưng nghĩ tới việc có người chăm lo mình thì
trong lòng hắn bỗng trở nên ấm áp hơn, rốt cuộc cũng có một người xem mình là
duy nhất, là người quan trọng nhất.
Cúi đầu nhìn xuống, khẽ
vén những sợi tóc lòa xòa trước trán cô sang một bên. Đây chính là người con
gái mà cả đời hắn muốn chăm lo, bảo vệ. Dù người khác có nói gì chăng nữa, hắn
cũng chỉ muốn mang đến cho cô những điều tốt đẹp nhất, muốn nụ cười ngày nào
cũng nở trên môi cô.
Mấy ngày nay cô đều tỏ ý
muốn đi thăm cha mẹ hắn, có lẽ cô đang lo lắng, chưa thể yên tâm được nếu như
không thông báo cho cha mẹ chuyện của hai người.
Dù gì sớm muộn cũng phải
đối diện thì cứ để mọi thứ đến đi. Cũng nên đưa An An về nhà, bất luận họ có
chấp nhận hay không thì gạo cũng đã nấu thành cơm rồi. Việc hắn không chủ động
đưa cô về nhà, cũng một phần vì lo lắng An An sẽ bị cha mẹ hắn làm khó. Nhưng
hắn lại không muốn cô phải thấp thỏm, chỉ còn cách về đó và bảo vệ không để họ
làm tổn thương đến cô. Yêu cô thì cũng nên để cô hiểu rõ hơn về quá khứ của
hắn.
Vũ Minh khoác tay An An
đến trước một tòa nhà sang trọng hai mươi lăm tầng, An An lo lắng kéo tay hắn,
ánhmắt bất an, “Đây là nhà của cha mẹ anh”. Vũ Minh mỉm cười ôm lấy cô an ủi:
“Mình chỉ đến chào hỏi một lúc thôi, đừng lo”.
Làm sao mà không lo cho
được, cô chưa gặp họ lần nào mà đã thành con dâu của họ, hoàn toàn có thể đoán
được vẻ mặt kinh ngạc của họ khi bốn người gặp nhau.
Vũ Minh nắm chặt lấy tay
cô: “An tâm, có anh đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”. Ánh mắt kiên định
của hắn cũng làm nguôi bớt phần nào lo lắng trong cô. Đi vào tòa nhà, nhìn
thang máy đang chầm chậm đi lên, An An thấy tim mình đập mỗi lúc một nhanh hơn.
“Đinh!”, tới rồi, Vũ Minh
nắm lấy tay cô, bước ra khỏi thang máy. Đứng tại tầng hai mươi, căn hộ A, hắn
bình tĩnh nhấn chuông. An An nghiêng đầu cố nặn ra một nụ cười với hắn.
Một lúc sau, cánh cửa mở
ra. Vũ Minh kéo An An vào trong nhà.
Vũ Minh mỉm cười nhìn cái
nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, hay quá, hôm nay mọi người đều có mặt
đông đủ. Quả nhiên cái tin hắn thông báo vẫn có hiệu quả. Cảm thấy bàn tay nhỏ
bé trong tay mình hơi rụt lại muốn rút ra, hắn cười nắm chặt tay cô hơn, dùng
ánh mắt kiên định quay sang trấn an. An An, theo anh, đừng sợ. Hai người đi vào
phòng khách, nhìn thấy cha mẹ hắn đang ngồi trong phòng, vẻ mặt của họ hắn đã
quá quen rồi, hoài nghi đánh giá, hắn hiểu họ đang nghĩ gì. Nhất định là đang
nghĩ người con gái bên cạnh hắn chắc lại đến vì tiền bạc của gia đình hắn đây.
Vũ Minh kéo An An ngồi
xuống ghế đối diện với cha mẹ hắn, khẽ vòng tay ôm cô vào lòng, chầm chậm ngước
mặt lên nhìn, thản nhiên giới thiệu: “Cô ấy tên Vu An An, chúng con vừa kết hôn
xong”. Nhận thấy bàn tay An An khẽ run lên, hắn cười, chẳng qua chỉ là đến để
chào hỏi và báo cho họ biết vậy thôi, cứ nói thẳng ra không cần rào trước đón
sau làm gì. Vũ Minh căn bản không quan tâm đến mong muốn của cha mẹ hắn, đây là
chuyện giữa hắn và An An. Họ chỉ cần biết như vậy là được rồi.
Vẻ mặt hai người đối diện
có chút thay đổi, mẹ Vũ Minh có vẻ hơi giật mình nhưng lấy lại vẻ bình tĩnh rất
nhanh, vẫy nhẹ người giúp việc: “A Bích, pha trà”. Hai người cố tỏ ra không vội
vã, muốn mượn việc pha trà để giảm bớt sự kinh hoàng.
Vũ Minh nhìn A Bích mang
trà lên, đặt trước mặt mọi người, khẽ gật đầu, lấy ly trà đưa cho An An, cô vội
vã nhận lấy, tay còn hơi run run, nước trong ly trà sóng sánh chực đổ. Cuối
cùng ông Lục cũng lên tiếng trước: “Cô Vu, nhà cô ở đâu?”. An An hít một hơi
thật sâu, bình tĩnh đáp: “Dạ cháu ở Hành Dương, Hồ Nam”, “Nhà có anh chị em gì
không?”, ông Lục bưng ly trà lên chậm rãi hỏi, ánh mắt bình thản nhưng không
giấu nổi sự dò xét. “Cháu còn có một người anh trai”, An An nhận thấy Tiểu Vũ
vẫn đặt tay lên đầu gối để giúp cô giữ bình tĩnh.
Tiểu Vũ thấy mẹ mình hơi
nhíu mày, hình như chuẩn bị muốn hỏi thêm, lập tức cảm thấy không thoải mái,
hắn chỉ muốn họ đừng làm khó An An, nên buột miệng: “Được rồi, hôm nay bọn con
về chỉ là thông báo với cha mẹ một tiếng, chúng con kết hôn rồi, nhưng sau này
bọn con sẽ không làm phiền mọi người đâu, nên cha mẹ đừng lo”.
Tiểu Vũ quay sang nhìn An
An đầy khích lệ, nhưng ông Lục vẻ mặt không vui nói tiếp: “Đừng lo? Bỏ mặc việc
nhà không đoái hoài, đi ra ngoài làm thuê cái gì?”.
Tiểu Vũ quay sang nhìn
ông, lúc nào cũng trách hắn không có trách nhiệm với gia đình. Hắn nghiêng đầu
im lặng, vấn đề này hắn chẳng quan tâm. Mẹ Tiểu Vũ lúc này cũng lên tiếng: “Cô
Vu, cô ở đây một mình à?”. Xem ra họ không định dễ dàng bỏ qua cho An An.
An An mỉm cười trả lời:
“Vâng ạ, cháu làm việc ở đây. Cha mẹ và anh trai đều ở dưới quê”. Tiểu Vũ đưa
tay ôm vai cô, lo là cô sẽ cảm thấy không được thoải mái.
“Cô Vu, có thể cô không
biết chứ, nhà tôi có kinh doanh riêng, mặc dù không dám nói là lớn nhưng cũng
có quy mô nhất định, không biết có phải cô chọn nó là vì gia sản của nhà tôi
không? Dù sao cũng chỉ có một đứa con trai, sau này mọi thứ đều sẽ chuyển cho
nó”, ông Lục nói với giọng bình thản nhưng lộ ra một chút nhắc nhở.Vẫn là cái
giọng vênh váo của những kẻ nhà giàu, hơi chút là nhắc đến tiền, Tiểu Vũ bắt
đầu thấy bực bội, giọng nói cũng cương lên: “Đừng có lấy chuyện tiền bạc ra nói
nữa, con không có ý định nhận nó đâu”.
Tiểu Vũ quay mặt sang
nhìn An An, cô cười khẽ nói với cha mẹ hắn: “Cháu không hiểu rõ gia cảnh hai
bác thế nào, nhưng cháu nghĩ Tiểu Vũ có việc mà anh ấy muốn tự làm”. Vẻ dịu
dàng của cô giúp người khác cảm thấy bình an, cơn giận của hắn cũng dần tan
mất.
Bà Lục ngừng một lúc rồi
giọng nói lại cất lên: “Nó có việc muốn làm, còn sản nghiệp của gia đình thì bỏ
bê không lo, nói thế được à?”. Xem ra, cha mẹ Tiểu Vũ vì chuyện hắn không chịu
nghe theo sự sắp xếp của họ mà vẫn canh cánh trong lòng.
Thấy Tiểu Vũ không lên
tiếng, An An điềm đạm nói tiếp: “Tiểu Vũ hiện giờ làm việc ở bên ngoài, cũng có
thể coi là đang tích lũy kinh nghiệm, anh ấy không từ chối việc giúp đỡ công
việc của gia đình, mà chỉ là không muốn sống theo cách sắp đặt của người khác”.
Lòng Tiểu Vũ giật mình,
từ trước đến giờ ngoài bản thân hắn ra thì chưa có ai ở trước mặt cha mẹ hắn
nói những điều này cả. Họ luôn nghĩ chỉ cần cho tiền là có thể thay thế được
tất cả mọi sự quan tâm khác, họ vốn không quan tâm đến những điều mà hắn muốn
làm. Hắn chỉ muốn một mái nhà thật sự, một nơi cho hắn cảm giác gia đình. Nhìn
sang người con gái có khuôn mặt như ngọc này, ánh mắt vô cùng ấm áp, trái tim
hắn có chút yếu mềm, chỉ có cô mới hiểu rõ tâm tư hắn.
“Sắp xếp?”, ông Lục băn
khoăn, “Chúng tôi cho nó đi học, nuôi nó trưởng thành, lẽ nào không thể chọn
cho nó một con đường để đi, mà sản nghiệp của gia đình vốn phải do nó tiếp
quản, nó còn oán trách điều gì?”.
Tiểu Vũ hắng họng, đây là
điều mà họ cảm thấy là tất yếu, nhưng hắn thì không.
An An cười khẽ, ngước mắt
nhìn cha mẹ hắn: “Hai bác chỉ cho Tiểu Vũ thứ hai bác nghĩ là anh ấy muốn, mà
không hề hỏi anh ấy thật sự muốn gì? Vật chất dẫu có đầy đủ cũng không thể lấp
đi những phần khuyết thiếu trong lòng. Điều Tiểu Vũ cần chỉ là sự quan tâm, sự
quan tâm của những người trong gia đình”, nói xong, bàn tay cô gạt sợi tóc
vương trên trán hắn. Cảm nhận ngón tay mảnh khảnh đó nhẹ nhàng lướt qua, Tiểu
Vũ vô cùng xúc động.
Tiểu Vũ mãi mãi không bao
giờ có thể nói thẳng những điều này với cha mẹ mình, nhưng giờ đây cô đã nói
giúp hắn. Mặc dù trước nay hắn chẳng hề trông mong, nhưng trong lòng cũng bị đè
nén rất lâu bởi nó, hôm nay cuối cùng có thể nói hết ra rồi.
Cha mẹ hắn ngồi yên không
nói. Rất lâu sau, Tiểu Vũ quay sang nhìn cha mẹ, vẻ mặt hai người đầy phức tạp,
không biết là họ đang nghĩ gì. Dù sao trong lòng họ thì việc kiếm tiền mới là
chuyện đáng phải suy nghĩ, còn những thứ như tình cảm gia đình đối với họ là
không quan trọng.
, biết là sẽ chẳng có gì thay
đổi. Ngoài An An ra thì hắn không biết bám víu vào đâu, nếu như hắn mất đi hai
mươi mấy năm trời, thì chỉ cần một ngày nào đó sau này có cô bên cạnh là đã quá
đủ rồi, hắn chẳng muốn đòi hỏi thêm nữa.
Coi như đã thông báo
xong, hắn định đứng dậy cáo từ thì giọng bà Lục vang lên: “Cha mẹ luôn nghĩ
rằng con là người có tính độc lập!”, Tiểu Vũ ngạc nhiên nhướng mắtlên, cảm thấy
thật buồn cười. Ngoài cho tiền ra thì còn cho cái gì nữa đâu mà không độc lập
chứ? Chẳng nói chẳng rằng, hắn cúi gằm mặt xuống đất, tay nắm chặt lấy tay An
An, đây chính là điều mà họ cho là sự quan tâm.
An An liếc Tiểu Vũ rồi
nhìn sang bà Lục đang bối rối: “Bác Lục, mồi người đều có khát vọng riêng, Tiểu
Vũ trước giờ không nói với hai bác, là vì anh ấy không nhìn thấy ở hai bác những
điều mà anh ấy mong đợi”. An An chẳng có cách nào hiểu rõ cảm xúc của họ, cô
chỉ nhận thấy gia đình này đang gặp phải trở ngại rất lớn về vấn đề thấu hiểu
lẫn nhau, cho nên mới tạo thành bầu không khí lạnh như băng thế này.
“Ý của cô là sao?”, bà
Lục biến sắc hỏi, giọng nói cũng đanh lại: “Cô muốn nói là sự giáo dục của tôi
đã thất bại rồi à?”.
Tiểu Vũ định nổi cáu thì
bị An An ấn tay cản lại, mỉm cười: “Cháu không nói việc dạy dỗ của hai bác là
thất bại, chỉ là nó không thích hợp với Tiểu Vũ. Điều anh ấy cần thì hai bác
không cho, điều anh ấy không cần thì hai bác ép buộc nhận, cháu chỉ biết vì thế
mà anh ấy không vui”. Cô bình tĩnh nhìn vào gương mặt hai người đối diện, họ
chắc không ngờ rằng có một người dám đứng trước mặt họ nói những điều này. An
An không quan tâm đến việc họ nghĩ gì, cảm thấy thế nào, cô chỉ quan tâm đến
Tiểu Vũ. Thấy nụ cười của An An, lần đầu tiên trong chính căn nhà này Tiểu Vũ
cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, “Cháu chỉ hy vọng anh ấy luôn được vui
vẻ”. Đúng, yêu cầu hết sức giản đơn, chỉ hy vọng người cô yêu được hạnh phúc.
Khóe miệng Tiểu Vũ bất giác nhếch lên, hắn cũng chỉ muốn cô mãi mãi được hạnh
phúc.
Bà Lục nhìn hai đứa con
đang đứng trước mặt bốn mắt nhìn nhau khẽ mỉm cười, trong lòng chợt thấy khó
hiểu, chẳng phải nó lúc nào cũng lạnh lùng ư? Dù có nói với nó điều gì thì sự
đáp lại của nó là không cần hay không muốn. Nhưng từ lúc nào mà nó có kiểu mỉm
cười ấm áp như thế?
Sự ngạc nhiên khiến bà
lặng người không nói nên lời, nụ cười này đã bao lâu rồi bà chưa từng được
thấy? Rất lâu rồi, ký ức đã rơi rớt đi không ít, bà chỉ còn nhớ lúc Tiểu Vũ
mười tuổi, nó đã từng cười như thế, nhưng lúc đó người lớn bọn họ đang làm gì?
Đúng, lúc đó họ đang bận bịu với công việc, chỉ trích đối phương lạnh lùng
không quan tâm nhau, ngày nào cũng thấy gương mặt đầy oán hận, căm ghét, nào
còn thời gian đâu để mà nhớ về nụ cười của Tiểu Vũ lúc ấy?
Bà đưa mắt qua nhìn
chngay bên cạnh, vẻ mặt ông cũng sầm hẳn lại, giống như những dòng ký ức ngày
xưa vừa mới vụt qua. Bà khẽ cười, thì ra việc con mình trởthành một con người
khác mà chính bà không nhận ra đều là kết quả do họ tự tạo nên, vậy mà bà còn
oán trách đứa con do mình nuôi lớn lại không biết nghe lời.
Tiểu Vũ thấy không cần
phải nán lại nữa, bởi họ sẽ không hiểu, mãi mãi không bao giờ hiểu. Chẳng sao
cả, hắn đã sớm quen rồi, thấy An An đứng ra bảo vệ mình, thậm chí còn dám nói
ra những lời này ngay lần đầu tiên gặp mặt bố mẹ chồng, đột nhiên Tiểu Vũ cảm
thấy rất tự hào. Người yêu hắn thật tuyệt, dù cho đối mặt với ai thì cô luôn
đặt hắn ở vị trí số một, cảm giác được coi trọng này khiến mọi trống vắng trong
lòng được lấp đầy. Cô chính là cô gái đáng yêu và ngốc nghếch duy nhất của hắn,
mãi mãi là duy nhất.
Tiểu Vũ kéo An An đứng
dậy, quay sang nhìn cha mẹ khẽ cười: “Được rồi, gặp cũng gặp rồi, nói cũng đã
nói rồi. Giờ bọn con đi đây, sau này chắc cũng chẳng có cơ hội gặp mặt nữa
đâu”, nói xong liền kéo An An ra phía cửa, chẳng để ý xem họ có nghe thấy những
điều hắn nói không.
Đúng lúc họ đi gần tới
cửa thì từ đằng sau giọng bà Lục vọng tới: “Ngày kia quay lại ăn cơm”. Tiểu Vũ
và An An sững người, đứng chết trân ở cửa, đưa mắt nhìn nhau, cái này là ý gì
đây? Giọng bà Lục bình tĩnh nói: “Nhà họ Lục chúng ta đón con dâu chẳng lẽ sơ
sài thế này thôi à?”. Tiểu Vũ không dám tin vào tai mình nữa, xoay người nhìn
vào gương mặt lúc này đang cười của mẹ mình, thật khó tin rằng trong ánh mắt ấy
có chút khen ngợi. Tiểu Vũ quay sang nhìn An An đang khúc khích cười.
Bà Lục không để ý đến nụ
cười của An An, ngước mặt lên nói: “Tôi không cho rằng cách giáo dục của tôi là
thất bại”. An An nhìn vẻ mặt nghiêm túc không dễ để người khác tuyên chiến của
mẹ hắn, đúng thế, làm sao bà có thể dễ dàng thừa nhận mình sai cơ chứ? Chẳng
sao cả, chỉ cần bà có thể hiểu được những điều Tiểu Vũ thật sự muốn thì cô còn
phải so đo làm gì.
An An gật đầu, trả lời:
“Chúng con nhớ rồi”. Tiểu Vũ bị An An kéo đi mới bừng tỉnh, nhưng trong đầu vẫn
chưa thể tiêu hóa được thông tin này nhất thời im lặng, ngẩn ra nhìn cha mẹ.
Ông Lục vẫn không nói gì,
xem ra là người khó để lộ cảm xúc, nhưng lúc này cũng lên tiếng: “Ra ngoài làm
việc chi bằng trở về nhà làm, con suy nghĩ thử xem!”, lời nói không căng thẳng
như lúc nãy, nhưng thay đổi rất nhỏ này lại khiến người khác dễ dàng nhận ra.
Bà Lục vẫn cố tỏ vẻ lạnh
lùng: “Hôm nay không chuẩn bị cơm cho các con, nên cũng không giữ hai đứa lại”.
Mặc dù thái độ chẳng khác trước là mấy nhưng nghe giọng nói đãkhông còn khiến
người ta cảm thấy chán ghét, cha mẹ hắn đang cố gắng thay đổi, mặc dù sự thay
đổi này chẳng đáng là bao.
An An khoác tay Tiểu Vũ,
khẽ gật đầu chào cha mẹ hắn: “, không sao ạ, chúng con cũng phải về có việc”.
Tiểu Vũ cứ thế để cô kéo đi ra phía cửa.
Ra khỏi tòa nhà nhưng
Tiểu Vũ vẫn chưa tài nào nghĩ ra tại sao cha mẹ hắn lại dễ dàng thừa nhận An An
đến thế? Chẳng phải ngay từ đầu đã dự liệu rằng họ sẽ phản đối, thậm chí làm
khó An An sao? Thật khó hiểu. Hắn quay sang nhìn cô gái bên cạnh mình, ra khỏi
cửa rồi vẫn không ngừng tủm tỉm cười. Thật không thể tin nổi, An An có ma lực
gì mà cha mẹ hắn không hề ghét cô? Không, chắc chắn là cô đã giúp họ hiểu ra
điều gì đó, nếu không thì đâu có dễ dàng như vậy.
Tiểu Vũ khẽ véo khuôn mặt
An An, nụ cười trên mặt cô dần tắt: “Ây da, anh làm gì thế? Đau quá”. Cô gạt
tay hắn xuống, tỏ ra không vui, nhưng Tiểu Vũ vẫn không chịu ngừng.
“Không thể nào?”, Tiểu Vũ
tỏ ra tò mò, “Biết đau thì không phải là mơ rồi, nhưng vừa rồi nếu không phải
mơ thì quả thật đó là điều không thể xảy ra”.
An An nhìn vẻ mặt của cậu
nhóc Tiểu Vũ, dường như hắnvẫn không dám tin, trong lòng cảm thấy rất buồn
cười. Cô vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn: “Mẹ anh đã nói rồi đó, nói là nhà
họ Lục đón con dâu không được sơ sài”, cô nhắc lại lời của mẹ hắn.
Tiểu Vũ yên lặng nhìn
chằm chằm vào người con gái trước mắt, nét mặt vui sướng, mãi lúc sau mới thốt
ra được một câu: “Thật không ngờ là họ lại có thể chấp nhận em”. Hắn đưa tay
lên vuốt mặt cô, tự hỏi nụ cười ấm áp này rốt cuộc là có ma lực gì, tại sao có
thể khiến người khác không thể từ chối được?
An An cười khúc khích,
kéo tay hắn xuống vui vẻ nói: “Cha mẹ anh cũng không phải là khó giao tiếp,
thật ra họ rất quan tâm đến anh, chỉ là việc thấu hiểu giữa anh và gia đình có
vấn đề, hơn nữa khi gặp trở ngại thì đều không nói ra, chỉ dựa vào hành vi của
đối phương để phán xét, cho nên giữa các cá nhân trong gia đình càng phát sinh
nhiều mâu thuẫn hơn”. An An nắm tay hắn bước ra phố.
“Hơn nữa, vì càng ít nói
chuyện nên càng cảm thấy sự lạnh nhạt của đối phương như một hành động bình
thường. Thật ra, chỉ cần một người chậm lại một bước, người kia nhanh thêm một
bước, nói ra hết những suy nghĩ trong lòng thì vấn đề này ắt sẽ không tồn tại”.
An An cảm thấy Tiểu Vũ quá nhạy cảm với sự lạnh lùng của người khác, chỉ cần bị
đối xử thờ ơ thì tự động trong người sẽ bật chếđộ đề kháng cho lần tiếp theo.
Tiểu Vũ để mặc cô kéo đi,
trong lòng thầm cười, quả nhiên không hổ là người đào tạo giỏi, lý lẽ nói đâu
ra đó. Không ngờ hôm nay cô đã thay hắn nói lên những lời mà bấy lâu nay hắn
giấu kín trong lòng.
Hắn thật sự đã tìm được
một kho báu! Nhìn gương mặt mỉm cười đó dưới ánh đèn đường, sự dịu dàng của cô
giống như một loại độc dược, một khi đã trúng độc thì chẳng thể thoát được, chỉ
biết đắm chìm vào nó. MàTiểu Vũ chính là kẻ trúng độc nặng nhất, đây đúng là sự
dịu dàng chết tiệt mà, cầu cho sự dịu dàng này quấn chặt lấy mình để hắn mãi
mãi không có cơ hội thoát thân.
Tiểu Vũ xúc động ôm chặt
lấy vai An An, kéo đầu cô dựa sát vào vai mình. Hắn chỉ cần cô đến bên an ủi
trái tim trúng độc này, mãi mãi bên cạnh quan tâm hắn. An An khẽ cười tận hưởng
cảm giác ấm áp của cái ôm chặt đó, đúng thế, vòng tay này chính là chỗ dựa duy
nhất của cô.
Ánh đèn đường mờ ảo, bóng
hai người nghiêng nghiêng đổ dài, rồi khuất dần mất hút ở cuối con đường.
Này, kẻ đang hạnh phúc
kia ơi, đường còn dài lắm. Chỉ cần trái tim mãi mãi gắn bó bên nhau thì hạnh
phúc sẽ nối tiếp hạnh phúc. Xin chúc phúc cho những người đang có nó trong tay
và cả những người đang khát khao nó. Hạnhphúc là dũng cảm, là sự kiên trì, chỉ
cần bạn tin thì nó luôn tồn tại bên bạn!
Hết