Tiểu Vũ nằm yên trên sô
pha, gối đầu lên đùi An An, ngoan ngoãn để cô bôi thuốc. Kỳ thực bản thân hắn
thấy chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ là bị móng tay cào vào làm đỏ lên, có hơi rớm
máu, vết thương không hề sâu. Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của An An hắn đành để
cho cô chăm sóc.
An An xoa một chút dầu
Vạn hoa lên vết đỏ, mặc dù biết loại dầu này xoa lên vết thương cũng không xót
lắm nhưng cô vẫn dè dặt vì sợ hắn đau, sau đó nhẹ nhàng lấy bông thấm lên vết
thương, rồi cúi xuống thổi nhẹ vào đó.
Tiểu Vũ cảm thấy cổ mình
truyền tới cảm giác mát lạnh rất dễ chịu, nhìn gương mặt cô cúi sát xuống, làn
da mịn màng có thể thấy cả lồ chân lông, hàng mi rũ xuống, dáng vẻ đang rất tập
trung. Tiểu Vũ đưa tay kéo đầu cô xuống hôn lên môi, như để vỗ về, rồi chầm
chậm buông cô ra, cười say đắm: “Cảm ơn vợ anh!”.
An An vừa bực vừa buồn
cười, khẽ vuốt mặt hắn: “về saukhông được vậy nữa. Em không muốn anh gặp chuyện
không may”.
“ừm”, Tiểu Vũ gật đầu, cố
ý chớp mắt ra vẻ vô tội: “Được, lời vợ nói phải nghe chứ! Vợ bảo sau này không
được để bị thương, anh có đánh cho người khác tàn phế cũng không thể để chính
mình bị thương; vợ bảo cả đời này chỉ yêu vợ, anh nhất định sẽ không để ý đến
cô gái khác! Vợ muốn sinh con gái, anh nhất định sẽ không làm ra con trai”.
An An không nhịn được bật
cười, “Ăn nói vớ vẩn, ai muốn sinh con gái cho anh chứ?”, rồi vỗ vào khuôn mặt
đáng yêu của hắn, đúng là dày mặt!
Tiểu Vũ áp đầu vào bụng
cô thì thầm, An An nghe không rõ, tò mò: “Lại nói linh tinh gì nữa thế?”.
“Không chừng giờ có rồi
cũng nên”, Tiểu Vũ cười đắc ý, nháy mắt với cô.
“Sao có thể thế được”, An
An hốt hoảng kêu lên: “Chẳng phải lần nào anh cũng xuất ra ngoài sao?”. Cô biết
hắn không thích dùng bao cao su, lúc nào cũng nói như vậy không có cảm giác,
cho nên những lúc gần ra hắn đều rời khỏi người cô rồi mới xuất.
Tiểu Vũ khẽ hôn lên bụng
cô: “Nhưng lần đầu tiên chúngta không có phòng bị, hôm sau em cũng không uống
thuốc tránh thai”, rồi trên mặt hắn nở ra nụ cười đầy mờ ám.
Trời ạ, đúng thế, cô đã
quên mất chuyện phải uống thuốc, điên thật, cô nhăn nhó khổ sở hỏi: “Không phải
nhanh thế chứ, có thể hôm đó là ngày an toàn trong chu kỳ?”.
Tiểu Vũ khẽ cười: “Vậy em
mau cầu nguyện đó đúng là ngày an toàn đi, không chừng...”, hắn khúc khích
cười: “Không chừng đã có rồi đấy”.
An An lo lắng, Tiểu Vũ
nhìn nét mặt khổ sở của cô trong lòng cười trộm, cô ngốc này, đúng là dễ lừa.
Tuy nhiên nếu thật sự có thai thì cũng chẳng sao, để xem An An còn viện cớ gì
để không kết hôn với mình nào, Tiểu Vũ cười thầm: “Được rồi, đừng buồn phiền
nữa, không chừng đúng là ngày ‘an toàn’ đó. Không sao đâu”.
An An vẫn chưa an tâm:
“Trời ạ, nếu như có thật thì khổ đấy”, rồi tay khẽ đập hắn: “Đều là do anh hết,
hại người ta lo lắng, giờ anh bảo phải làm sao?”.
“Thì kết hôn là được
rồi”, Tiểu Vũ phá lên cười, dù sao đó cũng là thuận theo lẽ thường.
“Anh yên lặng một chút có
được không? Người ta đang buồn đây này!”
“Anh rất nghiêm túc”, nét
mặt Tiểu Vũ trông không có vẻgì là đang đùa.
“Hừ, mặc kệ anh”, An An
vẫn lo lắng không thèm để ý đến câu nói của hắn, trong đầu đang nghĩ xem phải
làm thế nào, nhấc đầu hắn xuống cô đứng dậy đi về phòng, miệng lẩm bẩm: “Haizz,
ngày mai đi mua que thử về kiểm tra, sao lúc đó không nghĩ tới chuyện này cơ
chứ?”.
Tiểu Vũ nhìn theo An An,
bất đắc dĩ cười khẽ, trong mắt lại lóe lên một điều gì đó, như thể đang ngấm
ngầm mưu mô.
Ngày hôm sau, An An đi
mua que thử thai thật, nhìn thấy một vạch trên que thử cô mới thở phào nhẹ
nhõm. May quá, chưa có! Cô đột nhiên bật cười, Tiểu Vũ này đúng là thích dọa
người ta, nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc của hắn tối qua, trong lòng
không khỏi vui mừng, nếu như có thai thật thì cũng hay chứ sao, không biết Tiểu
Vũ thích con trai hay con gái nhỉ? Mà chắc là con gái rồi, chỉ cần nhìn cách
hắn chăm sóc Tâm Tâm là biết hắn thích con gái hơn. Nhưng An An lại thích một
cậu nhóc đẹp trai như hắn. Khốn nỗi, Tiểu Vũ đẹp trai thế mà cô lại quá bình
thường, gien chẳng xứng đôi chút nào, tương lai không phải là sẽ kéo độ đẹp
trai của thằng nhóc con xuống sao? Nghĩ rồi lại hơi buồn buồn. An An ngồi trên
bồn cầu cầm que thử thai cứ thế nghĩ ngợi lung tung. Khó khăn lắm mới ra khỏi
phòng tắm, nhìn đồng hồ, thầm nghĩ gần đây sao Tiểu Vũ hay về trễ thế nhỉ? Gọi
điện thoại báo cái tin này mới được, haha, giờ đến lượt Tiểu Vũ buồn cho mà
xem, ai bảo dám dọa cô.
Đầu dây bên kia bắt máy:
“Alô, Tiểu Vũ, anh đang ở đâu thế?”, An An nhẹ nhàng hỏi.
“Anh đang trên đường về
nhà đây.”
“Em báo cho anh một tin
xấu nhé”, An An cố tình cười vẻ bí mật. “Chuyện gì?”, Tiểu Vũ tò mò. “Em không
có thai, xem anh còn dọa được gì nữa nào!”, An An vui vẻ nói.
“Sao? Thật à? Vậy th phải
anh cần cố gắng thêm sao?”, Tiểu Vũ không hề tỏ ra thất vọng, ngược lại còn
trêu An An. Đúng là cô nói không lại hắn rồi, “Mặc kệ anh, toàn nói vớ vẩn, mau
về nhà đi, cơm nấu xong hết rồi”, sau đó khẽ cười tắt máy.
Nếu có thể sinh cho hắn
một đứa con thì cũng tốt, có lông mày, cái mũi, cái miệng của hắn, và quan
trọng nhất là phải có đôi mắt to giống hắn, chỉ tưởng tưởng thôi đã thấy hạnh
phúc rồi. An An không nén được mỉm cười, thật sự là cô cũng rất muốn!