Tiểu Vũ ăn xong, thu dọn
bát đũa mang tới, An An nhận lấy, chăm chú rửa, cố ý mở vòi nước thật to để âm
thanh đó phá tan đi sự im lặng giữa hai người. Tiểu Vũ khẽ cười, quay người đi
ra.
An An thấy hắn đi ra liền
thở phào, những lời hắn vừa nói quá trắng trợn khiến lòng cô rối bời. Mặc dù
thấy rõ khát khao trong mắt hắn nhưng Tiểu Vũ vẫn chưa có động tĩnh gì, việc
này khiến cô cảm thấy mình đang nghi ngờ vô căn cứ. Tiểu Vũ sẽ không thế đâu,
cô tự an ủi mình, có lẽ chỉ là do bản thân suy nghĩ lung tung thôi.
Rửa bát xong, không biết
nên làm gì tiếp, cô do dự có nên đi ra ngoài hay không. Cuối cùng An An hít một
hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, dù sao cũng
không thể trốn mãi ở đây được. Ra đến phòng khách, không thấy bóng dáng Tiểu Vũ
đâu, chỉ nghe thấy tiếng nước xả ào ào trong phòng tắm. Lạ thật, mới ăn xong đã
đi tắm tồi, không sợ dạ dày khó chịu ư? Cô nhún vai, ngồi xuống sô pha xem
tivi, cầm điều khiển chuyển kênh liên tục, cuối cùng đành dừng lại ở kênh MTV.
Trên màn ảnh là nữ ca sỹ quyến rũ đang làm động tác gợn sóng, trên nền nhạc của
một bài hát tiếng Anh đầy truyền cảm.
Lúc sau, cửa phòng tắm mở
ra, Tiểu Vũ ở trần mặc chiếc quần soóc rộng đi ra, mái tóc ướt nhỏ từng giọt
xuống sàn nhà. An An khó lòng rời mắt khỏi cơ thể đó, bờ ngực thấy rõ nét hao
gầy, nhưng cảm giác lại rất săn chắc.
Hắn mang theo một chiếc
khăn bông, ngồi xuống cạnh cô. An An thấy liền đưa tay ra cầm lấy khăn giúp hắn
lau khô tóc.
L trên tivi đang chiếu
một ca khúc tiếng Anh rất quen thuộc, hắn ngồi yên lặng, hơi cúi thấp đầu xuống
cho cô lau, trong phòng chỉ còn mồi tiếng nhạc vang lên.
An An vừa lau vừa mỉm
cười, cô muốn nói điều gì đó để phá vỡ bầu không khí này: “Tiểu Vũ, lần trước
hứa sẽ giới thiệu bạn gái cho Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, em nghĩ rồi, Tiểu
Vân rất tốt, nhưng giới thiệu cho Mần Nhất Hàng có vẻ không hợp lắm, vậy cứ để
Tử Minh với Tiểu Vân thử xem sao. Anh thấy thế nào?”. Tiểu Vũ không lên tiếng,
càng khiến cô cảm giác có chút gượng ép, “Em hỏi anh đó, Tiểu Vân thì anh cũng
gặp qua rồi, thấy họp vớiVệ Tử Minh không?”.
“Sao em quan tâm đến họ
quá vậy?”, Tiểu Vũ lạnh lùng lên tiếng.
“Họ là bạn của anh, hơn
nữa đã hứa với họ rồi, không thể không giữ lời được.”
Tiểu Vũ xoay đầu sang,
ngẩng lên, tay vuốt mái tóc còn chưa khô: “Không hợp, cái cô Vân gì đó không
hợp với khẩu vị của họ đâu, em đừng lãng phí công sức làm gì”, giọng nói miễn
cưỡng giống như không bằng lòng cho cô quan tâm đến họ quá nhiều như vậy.
“Thế thì thôi vậy”, An An
cầm khăn chẳng biết nói gì nữa, đành ngồi nhìn chằm chằm vào tivi.
Tiểu Vũ xích lại gần cô:
“Ngửi xem thơm không?”, hắn vui vẻ cúi xuống bên vai cô: “Anh dùng sữa tắm của
hai đứa mình, trên người có cả mùi của em”. Ánh mắt dịu dàng nhìn cô, đúng là
mùi hương quen thuộc, nhè nhẹ, ngọt ngào, trong lòng có hơi lạ lẫm nhưng cảm
giác rất ấm áp.
Tiểu Vũ càng dựa sát hơn,
gương mặt choán hết tầm nhìn của cô: “Mùi hương trên người em càng thơm, lúc
nào cũng là một mùi hương đặc biệt”, nói rồi cúi mặt vào cổ cô hít hà.
An An thấy không ổn vội
lùi ra, mùi hương trên người hắn theo sự tiếp xúc càng gần càng rõ, khiến cô
thấy lo lắng, hơn nữa hơi thở của hắn phảng phất trên người. Nếu cứ tiếp tục
thế này nhất định cô sẽ bị nó quyến rũ mất.
An An khẽ đẩy Tiểu Vũ ra:
“Làm gì có, toàn thân chua lòm lòm, em cũng phải đi tắm cái”, nói xong, không
đợi hắn có phản ứng liền bước thẳng đi tìm quần áo rồi vào phòng tắm đóng sầm
cửa lại.
Tiểu Vũ khẽ cười, cô gái
ngốc nghếch này thật dễ bị lừa, chỉ trêu chọc một chút mà đã sợ hãi chạy mất
rồi. Hắn cười híp cả mắt lại, không cần vội, đêm nay chẳng phải còn rất dài
sao, nghĩ rồi càng cười khoái chí hơn.
Nửa tiếng đồng hồ trôi
qua, An An rốt cuộc cũng đi ra. trên người mặc bộ đồ ngủ đã cũ. Tiểu Vũ nhìn
cô, ánh mắt nheo lại, cái này liệu hữu dụng không? Nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ
bình tĩnh, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
An An kéo nhẹ chiếc áo
ngủ dài trên người, nó hẳn là rất an toàn, dài tới tận gót chân, cổ áo xù
trôngchiếc áo ngủ hai dây gợi cảm cô đã vùi chúng xuống dưới đáy tủ, định không
mặc nữa.
Nhìn lên thấy Tiểu Vũ vẫn
ngồi xem tivi, đang hút thuốc, vẻ mặt điềm nhiên giống như những ám hiệu vừa
rồi chỉ là do cô tự tưởng tượng mà thôi. An An bước tới ngồi cạnhhắn. Con người
này vẫn ngồi yên không nói lời nào.
An An nghiêng đầu, dùng
khăn lau tóc, phần áo sau lưng và gáy mình hơi ướt, lành lạnh. Tiểu Vũ dụi điếu
thuốc, ngồi sát lại cầm lấy khăn lau cho cô.
Hai người đều im lặng,
chỉ có thể cảm nhận được bàn tay hắn đang nhẹ nhàng dùng khăn vuốt lên tóc cô,
khẽ bới nó lên để phần chân tóc dễ khô hơn. Sự dịu dàng và chu đáo đó mang lại
cho cô cảm giác ấm áp lạ thường, mỗi lần luồn qua cổ vén tóc cô lên, những ngón
tay của hắn khiến cô hồi hộp, không dám cử động. Cô nổi gai ốc, trong lòng căng
thẳng, nén thở để kìm chế bản thân. Cô muốn bảo Tiểu Vũ ngừng lại, nhưng lại sợ
ý định của mình khiến cả hai chìm vào sự đam mê mập mờ này, cuối cùng đành để
mặc hắn giúp mình lau tóc.
Cảm giác mái tóc mềm mại
trơn mượt trên tay, từ đằng sau có thể nhìn rõ phần gáy trắng ngần của An An,
hắn muốn cô cảm nhận được sự kích thích này để khuấy động phần sâu nhất trong
trái tim cô.
Hắn nâng mái tóc lên, áp
sát vào gáy cô hít hà: “Thơm quá”, giọng nói nhẹ như không, cô khẽ cúi đầu
tránh về phía trước, hắn khẽ cười với ngang qua người cô lấy chiếc khăn đang để
trên sô pha, bả vai như vô tình khẽ chạm vào ngực cô. An An lạnh toát người, cơ
thể cô bỗng trở nên nhạy cảm khi bị động chạm, toàn thân co rúm lại, hơi thở
cũng trở nên vội vã, tim bắt đầu đập dồn dập hơn.
Tiểu Vũ nhận thấy đã đến
lúc, chờ đợi cả buổi tối, chỉ mới khiêu khích vào chồ nhạy cảm đã có thể nhận
thấy phản ứng mãnh liệt như thế, hắn khẽ cười.
Bấy lâu nay hắn đã phải
chịu đựng sự giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhìn người con gái đáng yêu
ngay trước mắt, Tiểu Vũ chầm chậm cúi đầu xuống gạt mái tóc sau gáy cô lên, cắn
khẽ. Khi đôi môi hắn vừa chạm vào da thịt, cô khẽ rùng mình, muốn đứng dậy chạy
trốn. Đáng tiếc, lần này không thể.
Bàn tay hắn vòng qua eo
cô, bộ đồ ngủ từ phần eo trở xuống còn có một lớp vải rất mỏng. “Tiểu Vũ, em,
em hơi buồn ngủ”, An An lo lắng muốn thoát khỏi tình cảnh này.
Nhưng nụ hôn càng ấn sâu
hơn, vuốt ve làn da mềm mại của cô. Hắn không có ý định buông ra nữa, tay càng
siết chặt An An vào lòng, giọng nói trầm hẳn xuống: “Em biết một chiếc xe tốt
là thế nào không?”. Cô lo sợ không dám trả lời, cố chờ hắn bỏ cô ra.
“Nó khiến em cảm thấy tin
tưởng, dù em có chạy nhanh thế nào chăng nữa thì nó vẫn đuổi kịp em, mỗi khi bẻ
lái có thể cảm nhận được toàn thân nó rung động, đặc biệt làkhi tăng tốc, xe
người hợp nhất cùng nhau tận hưởng khoái cảm tột cùng.”
Cô không biết rằng mình
lại bị nụ hôn của hắn hấp dẫn. Cơ thể cô rúm lại, sợ rằng chỉ cần động đậy là
sẽ nổ tung ngay lập tức.
Tuy nhiên, hắn không để
cô thoát, bàn tay dần đi lên eo, rồi lên ngực, An An giật mình giữ lấy tay hắn
lại, hơi thở gấp gáp.
Tiểu Vũ ghé sát vào sau
gáy cô, trách: “Lẽ nào em không muốn anh?”. An An không biết trả lời thế nào,
sự đam mê này chỉ khiến cô muốn chạy trốn. Cô không biết gì nữa cả. “Anh luôn
muốn em, lẽ nào em không thương anh chút nào sao?”, nói xong hắn lại vùi mình
vào hôn cô cuồng nhiệt hơn, hôn vòng ra trước cổ, khẽ cắn vào yết hầu. An An
nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Hắn thấy vậy càng thích thú, cô đang đấu
tranh, nhất định là thế, chỉ cần nói thêm những lời nhớ thương đau khổ, chắc
chắn trái tim của cô gái ngốc nghếch này sẽ nhũn ra. An An, em chạy không thoát
khỏi anh đâu!