Dạo gần đây Tiểu Vũ luôn
cảm nhận được niềm vui thường trực của An An, nhưng hắn vẫn muốn người con gái
này có thể sống hạnh phúc hơn và quên hết mọi muộn phiền. Mỗi lần nhìn thấy nụ
cười tươi tắn và cả những giọt nước mắt xúc động của cô, là trong lòng hắn lại
thấy mãn nguyện, thì ra cảm giác khi toàn tâm toàn ý chăm sóc cho một người lại
tuyệt đến vậy. Có thể cùng cô chia sẻ niềm vui, hạnh phúc, điều đó khiến bản
thân hắn cũng vui theo.
Hắn muốn mang đến cho An
An những điều tốt đẹp nhất, nhưng lúc nào hắn cũng có cảm giác chưa đủ. Vũ Minh
biết cô muốn điều gì, dù chưa từng nói ra.
Hôm đó cô gọi điện về
nhà, đúng lúc hắn vừa thức dậy nên đã nghe được toàn bộ lời cô nói, hắn không
muốn cô khó xử, nên giả vờ như không nghe thấy, bởi vì cô không muốn vấn đề này
khiến hắn cảm thấy đây là một gánh
nặng. Kỳ thực, An An không biết rằng, trong lòng hắn đãmuốn điều đó từ lâu, tại
sao phải lo người khác nghĩ gì, điều quan trọng nhất là bản thân mình muốn hay
không. Đúng, hắn muốn, muốn mang đến cho cô thứ hạnh phúc viên mãn.
Hôm nay lại là một buổi
sáng chủ nhật trong lành, nhìn cảnh bên ngoài tươi sáng, Tiểu Vũ mỉm cười, An
An, anh sẽ mang đến cho em một điều bất ngờ.
An An mơ hồ bị Tiểu Vũ
kéo đi, đôi mắt còn ngái ngủ bước lên taxi, đầu óc 1TLƠ màng, Tiểu Vũ vừa nói
cái gì? Sáng sớm thế này mà đi công viên ư?
Tiểu Vũ ôm cô đầy yêu
thương, gần đây công việc chồng chất, chỉ cần nằm xuống giường là An An vật ra
ngủ, khiến hắn cho dù muốn ôm cũng không nỡ phá giấc ngủ ngon lành của cô.
Một lát sau hai người đã
đến trước công viên, Tiểu Vũ khẽ vỗ vào má cô, thì thầm gọi: “An An, tỉnh dậy
nào”. An An khẽ mở mắt ra, chậm chạp bước theo hắn xuống xe, cả người nằm trong
vòng tay hắn, mắt vẫn nhắm chặt.
Tiểu Vũ cười, không khéo
chốc nữa lại sợ đến nỗi đêm nay không ngủ được ấy chứ.
Tiểu Vũ nhìn An An có vẻ
vẫn không chịu mở mắt, rốt cuộc đành dùng tuyệt chiêu. Hắn khẽ nâng mặt cô lên,
nhènhẹ đặt một nụ hôn, càng lúc càng cuồng nhiệt. Cuối cùng An An mới mở mắt vì
bị ngạt thở, lúc này Tiểu Vũ mới chịu buông cô ra, khẽ liếm môi đầy đắc ý.
An An thở hổn hển, nhìn
ngó xung quanh không biết đây là đâu. Hồi lâu sau cô mới sực tỉnh, nhớ ra Tiểu
Vũ nói đến công viên, mà mới sáng tinh mơ đến công viên làm gì? Xa xa mấy cụ
già vẫn còn đang tập quyền.
Cô liền hỏi: “Tiểu Vũ,
đến đây sớm thế này để làm gì?”, Tiểu Vũ nháy mắt vẻ bí mật không trả lời: “Dần
em đi chơi chút mà”.
Hắn kéo bàn tay nhỏ bé
của cô đi sâu vào trong công viên, lòng thầm nghĩ, không biết hai tên kia đã
chuẩn bị xong chưa? Sao giờ này còn chưa thấy nhắn tin tới?
Càng vào trong người qua
lại càng ít, lâu lắm rồi không dậy sớm thế này, An An liền hít một hơi thật
sâu, không khí trong công viên thật tuyệt.
Tiểu Vũ thấy điện thoại
rung liền lấy ra xem, sau đó nhắn tin trả lời: “Hai người rút trước đi. Cảm ơn
nhiều!”.
Trong lòng vui vẻ quay
sang An An, cô gái này vẫn đang say sưa với sự tinh khiết của buổi sớm, hắn
càng đắc ý, bảo đảm là chút nữa thôi em sẽ còn vui hơn cả bây giờ.
Hắn dắt cô đến một hàng
cây nhỏ bên cạnh, nhìn xungquanh không thấy bóng dáng hai tên kia đâu. Chú ý
quan sát một lúc mới thấy dấu hiệu trên một cái cây gần đấy.
Khóe miệng khẽ nhếch lên,
hắn kéo tay An An đến đó, rồi cúi thấp đầu xuống, nói với cô giọng đầy nghiêm
túc: “An An, em có thích đến công viên buổi sớm thế này không?”, An An vui vẻ
cười: “Thích, rất tuyệt”.
“Vậy..hắn cố ý kéo dài
câu nói, ánh mắt chăm chú nhìn vào mắt cô: “Mình cùng chơi một trò được
không?”.
An An vừa nghe thấy môi
cong lên: “Anh lại bày trò gì thế h”, nét mặt nhìn hắn đầy hoài nghi. Mồi lần
nghe Tiểu Vũ nói chơi trò chơi là thế nào cô cũng bị lừa.
Nhìn vẻ nghi ngờ đó, hắn
không nhịn được cười, trán khẽ cụng vào trán cô rồi đặt một nụ hôn lên đó: “Hôm
nay sẽ không trêu em nữa, nếu còn làm chuyện đó thì em cứ phạt anh đi, được
không nào?”.
“Thật không?”, cô vẫn còn
hơi băn khoăn, nhưng nhìn cách nói hết sức chân thành của hắn cô liền tin, gật
đầu đồng ý.
Tiểu Vũ mừng thầm xoay
người An An để cô đứng cạnh cái cây. Sau đó mở một nút nhỏ màu đỏ trên cây, từ
từ nhẹ nhàng lấy ra một sợi dây mảnh buộc vào ngón áp út trên bàn tay phải của
cô. “Hôm nay chúng ta sẽ chơi trò thầngiao cách cảm”, hắn nói vẻ bí hiểm.
An An tò mò nhìn sợi dây,
hỏi: “Thần giao cách cảm? Chơi làm sao?”.
Tiểu Vũ buộc một nút
thắt, khẽ giật giật để thử, sau đó ngước đầu lên nói rất nghiêm túc: “Anh sẽ
trốn ở một chỗ nào đấy, còn em theo sợi dây này tìm anh, ngón áp út là ngón gắn
liền với trái tim, nếu như có thể cảm nhận được anh đứng ở đâu đợi em, nhất
định em sẽ tìm thấy được anh”. An An khẽ bật cười, sao lại nghĩ ra được cái trò
này chứ, nhưng nó có vẻ khá thú vị.
Tiểu Vũ nhắc cô cẩn thận,
bởi vì sợi dây này rất mảnh, nếu bị đứt thì thần giao cách cảm của bọn họ cũng
sẽ đứt theo. An An gật đầu, Tiểu Vũ khẽ hôn lên mặt cô sau đó quay người đi về
rừng cây đằng sau rồi dần dần mất hút.
An An hồi hộp chờ đợi,
ánh mắt dán chặt vào sợi dây đang buộc trên ngón tay, thứ này thật sự có thể
giúp cô tìm được Tiểu Vũ không? Cảm giác điện thoại khẽ rung, cô lấy ra xem,
Tiểu Vũ nói OK rồi.
Cô nhẹ nhàng đưa tay phải
lên, sợi dây đang khẽ rung. Cô hồi hộp phấn khích, lần theo nó đi về phía rừng
cây nhỏ, chầm chậm từng bước cảm nhận sợi dây khẽ giật.
Trước mắt là một khoảng
đất trống, đối diện là một cănnhà nhỏ màu hồng hai tầng, hình như là khu biệt
thự của công viên. Sợi dây lại khẽ giật, cô đi theo sự hướng dẫn của nó tiến
thẳng về phía căn nhà.
Đột nhiên từ đằng xa, từ
trong căn phòng trước mặt phát ra một luồng sáng, chiếu thẳng xuống chói lòa.
An An nheo mắt nhìn về phía đó, nơi đấy hình như có một tấm kính phản xạ đẩy
ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt khiến cô nhìn không rõ. Bất thình lình
ngón tay bị giật mạnh, lẽ nào Tiểu Vũ ở đó? Cô từ từ bước lại gần, bồng chuông
điện thoại vang lên báo tin nhắn, cô đứng lại lấy nó ra, trên màn hình xuất
hiện dòng chữ: “Giơ tay lên!”. An An bật cười, không biết hắn còn giở yêu cầu
gì nữa đây?
Tuy nhiên cô vẫn nghe
lời, đưa tay có sợi dây lên đầu, cảm giác nó càng lúc càng chặt khiến cô có
chút lo lắng, phải chăng hắn đang kéo dây, liệu nó đứt thì sao.
Nhìn mãi vẫn không nhận
ra đâu là điểm cuối, chỉ thấy luồng sáng đó chợt lóe lên, nhưng từ đằng xa cô
không thể nhìn rõ được.
Trong lòng hồi hộp đợi
hắn xuất hiện. Cuối cùng An An nhìn thấy có một thứ gì đó đang trượt theo sợi
dây đi đến. Cô càng ngạc nhiên hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó, càng ngày
càng gần, càng ngày càng rõ, cuối cùng nó theo sợi dây nhẹ nhàng xỏ vào ngón
tay cô. An An ngẩn ra, bàn tay bất động, trái tim loạn nhịp, đầu óc quay cuồng,
cô không thể tin nổi những gì diễn ra trước mắt. Bàn tay còn lại đưa lên miệng,
kinh ngạc thừ người đứng đó, cảm thấy lệ trong mắt mình càng lúc càng đầy lên,
trái tim như được niềm vui bất ngờ này lấp đầy.
Rất lâu sau, cô vẫn chưa
thể lấy lại bình tĩnh. Lúc này, Tiểu Vũ mới lặng lẽ bước đến bên cạnh, trong
lòng vui sướng khi nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của An An, nhẹ nhàng ôm cô vào
lòng, nắm chặt lấy cánh tay vẫn còn giơ lên kia. An An hiện giờ mới hơi nhận
thức được, nhưng trái tim và đầu óc vẫn bị sự ngạc nhiên này làm cho đông cứng
không thốt ra được lời nào.
Tiểu Vũ khẽ cởi nút thắt
trên ngón áp út ra, sợi dây nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó đẩy chiếc nhẫn vào sát
trong ngón tay, nói đầy trìu mến: “Lúc này em đã tìm được anh rồi, cũng đã nhận
chiếc nhẫn của anh, vậy thì em có đồng ý lấy anh không?”.
Giống như vừa bị chấn
động bởi một vụ nổ làm cho đầu óc An An xây xấm, trái tim như bị ai đó bóp chặt
khiến cô hít thở không thông.
Tiểu Vũ rơm rớm những
giọt nước mắt hạnh phúc nhìn cô đứng ngẩn ra, sau đó khẽ cười kề sát vào tai cô
nói: “An An, lấy anh nhé!”. An An nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dòng lệ cuối cùng
cũng lăn trên mặt, không thể suy nghĩ được gì về niềm hạnh phúc bất ngờ này,
trong đầu chỉ còn câu nói của hắn. Lấy hắn, lấy hắn, âm thanh vọng ra ngày một
lớn hơn, nhiều hơn, dội vào trái tim cô. Cô rất muốn nói, nhưng không thể nào
cất thành lời.
Tiểu Vũ ôm chặt cô: “An
An, lấy anh nhé, anh nhất định sẽ yêu thương em!”.
An An nằm gọn trong lòng
hắn, trái tim đập liên hồi. Đúng thế, không cần phải lưỡng lự, chỉ cần lấy hắn,
Tiểu Vũ chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của cô! Hạnh phúc của cả đời này!
An An ngẩng đầu lên, mở
to mắt nhìn vào gương mặt đang xúc động của hắn, khẽ gật đầu.
“Yeah”, Tiểu Vũ vui mừng
nhấc bổng cô lên xoay mấy vòng, cảm giác cả thế giới như quay theo, hắn quá
hạnh phúc.
Mãi lâu sau Tiểu Vũ mới
chịu dừng lại đặt An An xuống, vẫn ôm chặt, hôn thắm thiết lên môi cô. Cuối
cùng thì An An đã đáp trả lại tình yêu của hắn.
Rời khỏi đôi môi hắn, An
An hổn hển nhìn gương mặt đầy phấn khích đó, con tim tràn ngập niềm vui. đột
ngột buông cô ra, chạy về phía khác hét lên: “Vu An An đồng ý rồi! Cô ấy đồng ý
lấy tôi!”.
An An đưa tay che miệng,
nhìn hắn rồi ngó nghiêng xung quanh, không thể để người khác nhìn thấy cái gã
điên này. Tiểu Vũ hét xong lại chạy bổ về, ôm chặt vai cô, thở dốc nói: “An An,
hôm nay mình đi đăng ký đi!”.
Trời ạ, đúng là hắn điên
mất rồi! An An cười, nựng mặt hắn: “Anh điên rồi, hôm nay làm sao mà đăng ký
được?”.
Hắn cười bí ẩn, giống như
làm ảo thuật rút từ trong túi quần ra hai quyển sổ màu đỏ, sổ hộ khẩu! Cô ngạc
nhiên, mắt mở trừng trừng, không thể nào!
“Anh đã làm xong lâu rồi,
chỉ cần em đồng ý nữa thôi!”, Tiểu Vũ cười đắc ý, chuyện này, hắn đã sớm nghĩ
đến rồi.
Cô do dự: “Nhưng...
nhưng, em vẫn chưa nói với gia đình, còn anh? Làm sao anh lấy được sổ hộ
khẩu?”. An An tuôn ra một loạt câu hỏi với sự ngỡ ngàng.
“Chuyện này em không phải
lo, chúng ta muốn sống cùng nhau, bây giờ nói hay sau này nói với mọi người thì
có gì khác nhau sao? Anh không quan tâm, giờ mình đi thôi, anh không đợi được
nữa rồi!”.
Sau đó, Tiểu Vũ kéo cô
háo hức chạy ra ngoài. Nhìn mái tóc mềm mại của hắn lướt trong gió, trái tim
ngập trànhạnh phúc, cô đã hoàn toàn bị hắn chinh phục rồi, cứ thế chạy theo
hắn, tay nắm chặt tay. Cô còn do dự điều gì, không cần suy nghĩ nữa, đây chính
là hạnh phúc, nó đã trong tầm tay, niềm hạnh phúc thuộc về cô.
Hai người chạy thẳng về
phía phòng công chứng, nhìn thấy Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng đang đứng đợi ở
cổng, cô không kìm được nước mắt, thì ra, thì ra Tiểu Vũ đã chuẩn bị mọi thứ từ
sớm. Hắn như tạo ra một cái bẫy hạnh phúc bí mật, làm sao cô có thể thoát được,
không thể thoát được, không thể thoát được, chỉ có thể cùng hắn nhảy vào hạnh
phúc. An An vui mừng vừa khóc vừa cười.
Tiểu vũ ôm chặt lấy cô,
khẽ đấm vào vai hai người bạn: “Cảm ơn người anh em!”.
Hai người kia nhìn đôi
uyên ương trước mặt trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Đúng vậy, người hạnh phúc là
người đạt được điều mình muốn.
Cuối cùng họ cũng đăng ký
xong, Tiểu Vũ vui mừng ôm ghì lấy An An, cuối cùng hắn có thể mang người đẹp về
rồi.