Cuộc sống của họ vẫn như
thường lệ. Buổi sáng, điện thoại của Tiểu Vũ gọi tới Minh Minh hoàn toàn không
nghi ngờ, vẫn cho rằng đấy là điện thoại của đồng nghiệp, do trước đây cũng
thường có người của công ty gọi điện đến đánh thức cô dậy. Hơn nữa mồi ngày lúc
cô đi làm anh vẫn còn đang ngủ, công ty của Minh Minh chín giờ mới họp
nên có thể đến muộn một chút.
Mấy ngày nay vì dự án kia
mà cô thường phải ở lại công ty đến tận tám chín giờ tối. An An không hề thấy
mệt, ngược lại còn hy vọng sự bận rộn này sẽ khiến bản thân có thể quên đi
những chuyện khác.
Tuy nhiên, sự quan tâm
của Tiểu Vũ không vì vậy mà gián đoạn. Cô cùng Tiểu Vân vừa ăn xong hộp com,
đang tiếp tục soạn thảo các phần tiếp theo của chương trình huấn luyện thì điện
thoại của hắn gọi đến, cô khẽ cười cầm điện thoại đi ra khỏi phòng, “A lô”.
“Ăn cơm chưa?”, giọng hắn
vẫn ấm áp như vậy. “Ăn rồi”, cô dùng tay vẽ lên tấm cửa kính, dưới kia dòng xe
cộ như mắc cửi tạo thành một chuồi ánh sáng lấp lánh, nó chẳng khác gì cuộc
sống này, lúc nào cũng bận rộn, hối hả đến nghẹt thở.
“Sao mấy ngày nay đều
tăng ca vậy?”, Vũ Minh phát hiện ra hai ngày nay cô đều ăn cơm rất muộn, lúc
đầu còn nghĩ rằng do anh chàng kia trở về nên phải chăm sóc cho gã, hắn không
muốn hỏi nhiều. Nhưng sau đó cũng vì chuyện ăn uống thất thường này mà hắn khó
có thể gặp được cô.
“À, tuần sau phải đi công
tác, công ty nhận được một dự án lớn”, cô cười nói.
“Cô mà còn phải đi công
tác sao? Đi đâu?”, hắn không tin liền hỏi: “Cô đâu phải là nhân viên kinh
doanh”.
“Lần này là đi đào tạo
cho đối tác ở Đại Liên, đi một tuần”, nhìn gương mặt mình phản chiếu trong
gương, An An khẽ cười, cảm giác như thể hắn đang đứng ngay trước mặt vậy. Có
người quan tâm thật tuyệt.
Đầu dây bên kia đột ngột
im lặng, “Còn đó không?”, cô ngạc nhiên dò hỏi.
“Ừm, còn.” Hắn dường như
có tâm sự, “À, khi nào đi?”. “Thứ hai, vé đã đặt rồi, một tuần không thể gặp
nhau, nếu nhớ chị thì lúc về sẽ có quà cho cậu”, cô mỉm cười đưa tay vẽ lên cửa
sổ.
“Anh ta cũng biết chứ?”,
hắn ngập ngừng hỏi, cô biết là hắn đang muốn nói đến Minh Minh, cô thấy mình
gật đầu trong gương: “Nói với anh ấy rồi, chủ nhật này Minh Minh họp xong cũng
phải đi”.
“Vậy chú ý sức khỏe, tôi
không đi tiễn được”, hắn dặn dò rồi cúp máy.
Tách ra đi, ba người đều
có những con đường riêng của mình, tách ra có lẽ sẽ tốt hơn. Cô thầm thì với
cái bóng của mình, sau đó bước vào phòng, tiếp tục giải quyết công việc.
Về văn phòng thấy Tiểu
Vân vẫn còn ở đó, đặt tài liệu xuống, cô đi tới bàn giao công việc: “Tiểu Vân,
tuần tới vẫn có người tới phỏng vấn, em sắp xếp lại danh sách một chút, thứ hai
thông báo cho họ đến đây. Còn nữa, hai ngày trước bộ phận kinh doanh nói cần
thêm hai nhân viên, em lên mạng đăng thông tin, rằng bộ phận chăm sóc khách
hàng chưa hài lòng lắm với cuộc phỏng vấn lần trước, tiếp tục tuyển dụng nhé”.
Cô trở lại bàn, mở ngăn kéo lấy ra mấy con dấu và một chùm chìa khóa: “Tiểu Vân
giữ mấy cái này nhé, tài liệu em đều biết để đâu rồi đó. Đúng rồi, nhớ công bố
kết quả thi của lần huấn luyện trước, hôm nay giám đốc có nhắc đến. Đừng quên
đấy”, cô nhấn mạnh. An An sao chép những tài liệu có liên quan vào máy tính
xách tay, sau đó gửi thêm một bản qua email cho mình. Kiểm tra lại giấy tờ, sắp
xếp thứ tự tài liệu cất vào túi, tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa xong, cô mới an
tâm thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ đều để sẵn ở đó ngày mai chỉ việc lên công ty
lấy rồi đi cùng mọi người ra sân bay.
Hôm nay, cuộc họp của
công ty Minh Minh cũng vừa kết thúc, hai người hẹn nhau đi mua một ít đồ du
lịch cho cô.
Đang lúc ở Wal-Mart chọn
đồ thì điện thoại của Minh Minh reo lên. Anh đi ra chồ khác bắt máy, chắc có lẽ
lại có cuộc vui nào rồi. Haizz, cô không nói gì tiếp tục chọn mấy đồ nhu yếu
phẩm hàng ngày, tiện thể mua luôn một ít để ở nhà.
Anh tắt máy đi tới, cố
làm ra vẻ tự nhiên nói: “Mama, hôm nay Phó Dương lại gọi đi chơi”, thấy An An
không trả lời biết là cô không vui, anh vội thêm vào: “Ngày mai anh sẽ đưa em
đi ăn, xong anh mới về công ty”. Nói xong còn ôm eo cô, hôn nhẹ lên má an ủi:
“Phải đi ăn trước đã, không thì cún ngốc sẽ lại buồn”. Miễn cưỡng nở một nụ
cười, cô còn có thể yêu cầu anh điều gì đây? Đã từ lâu cô chẳng trông đợi vào
điều đó nữa rồi.
Minh Minh đưa cô đến quán
Hàn Kim Cung ăn đồ nướng, vừa ăn vừa chọc để cô vui. Nhưng nghĩ đến chuyện
ngàymai đi công tác mà anh vẫn không quan tâm đến cô, trong lòng An An khó
tránh khỏi có chút lạc lõng. Nếu là Tiểu Vũ thì... tự nhiên lại mang hai người
ra so sánh rồi nghiêng hẳn về một phía.
Trong lúc ăn, điện thoại
của anh lại reo lên, xem chừng có vẻ mấy người bạn kia đang thúc giục. Minh
Minh bối rối phàn nàn: “Haizz, Phó Dương thật là, lại rủ đi chơi, không đến mai
là hết được chơi rồi”. Phó Dương là giám đốc kinh doanh, cũng là ông chủ của
anh, đã ba mươi mấy tuổi rồi nhưng rất ham chơi, suốt ngày lôi kéo người khác
đi nhậu nhẹt. Nhìn anh có vẻ phàn nàn, nhưng cô biết thế nào anh cũng đi, giống
hệt như mọi lần. Ăn xong, Minh Minh gọi một chiếc taxi rồi vội vàng rời khỏi
quán ăn.
Ngồi trong taxi nhìn dòng
xe ngược xuôi ngoài cửa sổ, đột nhiên cô thấy nhớ Tiểu Vũ, từ sau cuộc điện
thoại hôm đó, hắn dường như mất tích, hai ngày nay không gọi điện, cũng không
xuất hiện. Chẳng phải là mới nói tạm thời tách ra một thời gian sao, bây giờ
phải bắt đầu thích nghi thôi.