Trước khi gặp cô, Vũ Minh
không biết thứ gì gọi là nỗi nhớ. Hắn luôn lập luận rằng, chỉ có những người ủy
mị sướt mướt mới lấy điều đó để làm cái cớ cho việc sa sút tinh thần của mình.
Nhớ thì được gì, nếu như thật sự nhớ thì đi tìm cô ấy đi. Không thể ở bên nhau
thì chí ít cũng có thể hỏi cho rõ ràng.
Hắn có lẽ không ngờ rằng,
có ngày chính mình lại rơi vào hoàn cảnh này, trong lòng mắc bệnh tương tư
không cách nào nói ra được, chỉ có thể xếp chúng thành những nỗi nhớ vây xung
quanh và dồn tận đáy tim, hy vọng nó sẽ bị thời gian làm cho phai nhạt, rồi dần
tan biến đi. Nhưng chẳng ai nghĩ, mỗi cuộc gặp gỡ lại như một cái móc câu, lúc
đêm khuya vắng vẻ lại trỗi dậy, như móc từ trái tim ra.
Hắn trở mình trên giường
mấy lần không thể ngủ được.
Căn phòng trống trải,
nhuộm một màu tối đen, duy chỉ ánh trăng có bên cửa sổ chiếu lên mặt bàn ngay
cạnh đấy. Thứ ánh sáng trắng ngần này giống như gương mặt cô, nhẹ nhàng và
trong suốt. Quầng sáng trên bàn dần dần hiện lên bồng bềnh giữa ngày và đêm như
đang nuốt chửng khuôn mặt của hắn.
Cũng có một buổi tối như
thế, ồn ào như thế.
Hôm đó, vẫn như thường lệ
hắn đứng trước bàn đổi xu, gặp mấy cô gái khá lém lỉnh, nhưng đáng tiếc là còn
quá trẻ, nói năng tùy tiện khiến hắn chẳng muốn để tâm. Không giống như cô,
dừng lại, hỏi có nhận ra cô không. Nhưng hôm đó thoạt nhìn hình như cô có gì
đấy lạ lẫm.
Suốt tuần cô đã đến bốn
ngày liênp nhau, mà đều chọn cùng một vị trí, cùng một chiếc máy, nếu hôm nào
đã có người chơi thì cô đợi đến khi người ta đi mới ngồi xuống chứ không đổi
trò khác. Khoảng một tháng trước cứ ba ngày cô mới đến một lần, vẫn thống nhất
chỉ chơi một trò. Lúc nào cũng im lặng như vậy, một mình tận hưởng trò chơi của
riêng mình.
Cho đến ngày hôm đó, rất
nhiều người đang reo hò vây quanh trước ổ nhả xu của một máy chơi game, sau đó
thì bỗng có người đi tới tranh chấp.
Vũ Minh vốn không muốn
can thiệp vào việc của người khác, mà ở đây cũng đã có bảo vệ giải quyết những
chuyện rắc rối kiểu này. Nhưng vì sự việc xảy ra ngay cái máy đặt trước mặt,
nên hắn loáng thoáng nghe được chút nguyên nhân.
Thì ra, lúc đó cái máy
của cô gái rơi xuống rất nhiều xu, dễ đến cả một trăm xu. Lúc mọi người đang
vây quanh tỏ sự ngưỡng mộ thì bên cạnh xuất hiện một anh chàng, nói cái máy đó
là cậu ta nhét vào rất nhiều xu rồi, cô gái nhân lúc cậu ta đi đổi xu đã giành
lấy mất chỗ, do đó mới nhặt được món hời này. Cho nên, số xu nhận được kia tất
nhiên phải thuộc về cậu ta.
Mọi người nghe xong ồn ào
ngao ngán: “Sao không chuẩn bị trước, chỉ đổi một lần thôi, nếu không giờ đã
chẳng bị người khác lấy mất”, “Haha, tự mình không kiên nhẫn, đổi máy khác
chơi, giờ thấy người ta được liền chạy tới tranh”. Mỗi người một câu khiến
người xúm quanh lại càng ngày càng đông, đều bảo cô gái mặc kệ cậu ta. Tên kia
thấy nhiều người la hét với mình, từ xấu hổ chuyển sang tức giận: “Của ông bỏ
vào, sao không để ông lấy hả?”. Gào xong liền làm động tác bảo cô gái giao ra
đây.
Hả? Cô gái tỏ vẻ đồng ý,
những người bên cạnh náo loạn cả lên đứng về phía cô, nhưng cô vẫn ngồi trên
chiếc ghế đẩu, không vội vã đứng dậy, cũng không nói một lời. Cô chỉ đưa tay
lên nhìn đồng hồ, nghĩ ngợi một lúc rồi đứng dậy, quay người đối diện với chàng
trai kia. Vũ Minh có thể nhìn rõ vẻ mặt của cô, bình tĩnh như không.
Cô lấy ra gói một trăm xu
sau đó nhìn cậu ta, từ tốn nói: “Cái máy này có thể trả cho cậu, phần tối nay
tôi thắng được cũng có thể để cho cậu. Nhưng vị trí này hiện tại là của tôi,
lần sau tôi đến, mời cậu tự động nhường chỗ”. Tên kia tỏ ra hơi ngạc nhiên, sao
mà phóng khoáng thế? Con nhỏ này chắc có vấn đề?
Trong lúc cậu ta đang
chần chừ, thì đám đông xung quanh cũng tỏ ra nghi hoặc. Có người cho rằng cô sợ
chàng trai này nên mới làm vậy liền lên tiếng: “Em gái, đừng sợ, không trả cho
nó là đúng lắm. Đừng sợ”, “Đúng đấy, gã đàn ông to xác này định nẫng tay trên
của cô gái à”.
Cậu ta bối rối, đỏ mặt
tía tai. Liền giật lấy mớ đồng xu: “Mọi người đừng nhiều lời, mấy người liên
quan cái khỉ gì!”. Sau đó, thấy cô đưa phần lớn đống xu lại cho cậu ta, chỉ giữ
lại cho mình khoảng hai mươi xu trong túi. Tên đó chẳn chút dè lầm bầm: “Cô em
định ra vẻ ta đây vô tội ư”, sau đó quay người đi đến quầy hàng đổi điểm thưởng
rồi biến mất tăm.
Những người xung quanh
nhận ra chẳng còn gì hay ho nữa cũng tản dần. Bảo vệ thấy sự việc không quá to
tát nên cũng bỏ đi.
Vũ Minh nhìn cô ngồi trở
lại chiếc ghế đẩu, miệng khẽ nhoẻn nụ cười. Cô tiếp tục với trò chơi của riêng
mình, giống như chuyện ồn ào vừa xảy ra chẳng liên quan gì tới cô cả.
Hắn cảm thấy thú vị, cô
gái này phải chăng đúng như mọi người nói, đã sợ nhũn người ra rồi. Ồ, có lẽ
đúng là đã quá sợ.
Thời gian vẫn trôi đi,
trò chơi vẫn tiếp tục. Lúc Vũ Minh ngẩng đầu lên lần nữa, vô tình, đã thấy ở
chỗ ngồi đó là một chàng trai, mà phía sau anh ta chính là cô gái ngốc nghếch kia.
Hắn chợt hiểu, thì
ra cô gái này đang đợi người yêu, để giữ chỗ cho anh ta chơi, nên cô mới không
giành số xu kia với cái gã ban nãy.
Chàng trai cao khoảng một
mét bảy lăm, so với hắn thì thấp hơn hai phân. Cơ thể cường tráng, hơi có bụng,
chân chắc nịch, có thể đoán chiếc quần jean anh ta mặc phải đến cỡ hai mươi
tám. Tóc anh ta hơi xoăn, cũng chỉ được xem là hơi đẹp trai, dường như hắn từng
gặp đâu đó rồi. Mắt anh ta cũng giống như hắn, lông mi rất dài, đôi mắt to.
Cô vẫn cười, mách cho anh
ta phải thả vào từ bên phải, như vậy mới dễ đẩy xu dần xuống. Nhưng chàng trai
đâu có tính kiên nhẫn như cô, mỗi lần anh ta thả vào tới hai xu, mà có tới ba
cửa – cửa nào anh ta cũng bỏ. Kết quả, trong chớp mắt, đống xu trong tay mau
chóng hết sạch. Cô gái đánh khẽ vào lưng anh ta, mắng chàng trai không chịu
nghe lời đã tiêu sạch xu rồi. Nhưng mắng thì mắng, cô vẫn đi đến quầy đổi thêm
xu.
“Đối thêm năm mươi tệ.”
Cô gái tay đưa tiền còn quay đầu nhìn lại về phía anh ta, ánh mắt dịu dàng.
Vũ Minh lấy trong túi năm
mươi xu, đặt lên mặt quầy. Nhưng cô vẫn ngẩn ra ngắm, hắn đành phải nhắc: “Đây,
xu”. Cô quay mặt lại nhìn vào mắt hắn. Ánh mắt vẫn như đang cười, nhất thời
không thu lại được.
“Minh Minh, có điện
thoại.” Bên cạnh, Uyển Phương bất ngờ gọi tên hắn. Những người ở đây đều thích
gọi lặp tên như thế. Cảm giác nghe như gọi một cậu nhóc, mặc dù hắn không thích
nhưng lại lười ngăn cấm.
Chẳng ngờ, chính lúc đó
cô gái kia chuẩn bị đi khỏi thì bất ngờ quay lại dán mắt vào mặt hắn, nhìn chằm
chằm, rồi nở một nụ cười. Hắn thấy trong mắt cô như có hình ảnh mình lờ mờ
trong đó. Rồi cô quay đi, trở về chỗ của mình.
Có chút choáng váng vì
hành động đó, hắn đột nhiên tàn nhẫn thầm chửi trong lòng. Lại là một đứa
mê trai, cũng giống như bao cô gái ngốc nghếch khác, bị vẻ bề ngoài của hắn làm
cho điếng hồ
”Làm sao giỏi bằng mẹ
được.”
Vũ Minh rất muốn ngăn
chặn những âm thanh này, nó mềm giống như lụa, không một tiếng động truyền đến
tai, đến tâm trí và cả trái tim hắn. Vũ Minh không thể không nhìn nụ cười ban
nãy của cô. Hắn vốn trước nay không nhìn thẳng cô gái này bao giờ, nào ngờ mắt
cô sáng như thế.
Đôi mắt hắn không kiềm
chế nổi lại nhìn về phía đó.
Cô gái rất chiều chàng
trai kia, dịu dàng vòng lấy anh ta từ phía sau, tay đưa túi xu, vừa nhìn anh ta
chơi vừa nhắc anh ta bỏ xu vào máy.
Mà anh ta một tay kẹp
điếu thuốc, một tay cầm xu nhét xu. Gương mặt dán vào chiếc máy điện tử, không
hề để ý đến cô đang ở phía sau nhìn mình âu yếm.
Cô chạm nhẹ vào trán anh
ta, dường như anh ta toát mồ hôi, cô lấy khăn giấy ra rất cẩn thận vén mái tóc
trước trán lên để lau. Sau đó, cô ngồi xổm bên cạnh anh ta, tay đặt lên đùi
chàng trai đó. Hình như là hỏi anh ta có muốn uống nước gì không, rồi đứng dậy
đi về phía quầy.
Vũ Minh vội cúi đầu, đột
nhiên cảm thấy giận dữ, mình đang làm cái gì thế này, cứ nhìn một cô gái ngốc
nghếch đến quên cả công việc. Sự tĩnh lặng bao trùm, cô gái này có gì khác biết
đâu, biết đâu còn ngốc nghếch hơn ấy chứ.
Lúc ngước lên thì đã thấy
cô ở ngay trước mặt.
“Xin chào, cho một chai
Yakult và một chai Coca. Bao nhiêu tiền?”
“Sáu tệ.” Vũ Minh nhận
lấy tiền, quay người lấy nước. Quả đúng là một cô gái ngốc, giờ mà vẫn còn uống
Yakult.
Trong tủ lạnh không còn,
hắn đi đến tủ lấy hai chai không lạnh đặt lên bàn. Rồi hắn quay người nhận tiền
của các khách hàng khác, không nhìn đến cô.
Cô cầm lấy chai nước, vẫn
chưa chịu đi: “Hết chai lạnh rồi à?”, cô hỏi.
Hắn đáp gọn lỏn: “Hết rồi”.
Cô cắn cắn môi, quay đầu
nhìn chàng trai vẫn đang ngồi chơi.
Quay lại cô nói: “Ừm,
phiền anh tìm giúp còn chai Coca nào lạnh không?”.
Hắn quay lại nhìn cô,
nhìn thấy ánh mắt vừa bức thiết vừa như cầu khẩn của cô.
Hắn không nói lời nào
xoay người đến bên chiếc tủ lạnh, thì ra vẫn còn một chai.
Lúc mang tới trước trước
mặt cô, cô nói: “Cảm ơn”. Nghe tiếng nói dịu dàng của cô, hắn mới ngước mắt lên
nhìn. Cô đang cười, một nụ cười rất tươi.
Lần này, bóng hắn trong
mắt cô càng rõ ràng hơn.
Bốn mắt nhìn nhau. Cô lắc
lắc tay cầm chai Coca cà phê, lại cười rồi nói với hắn: “t cảm ơn”.
Hắn ngẩn người nhìn không
nói được lời nào. Chỉ có trong ánh mắt dường như có một tia kinh ngạc xẹt qua
trong phút chốc.
Cô lại trở về bên cạnh
chàng trai kia, giúp anh ta mở nắp, thậm chí đưa chai nước lên miệng giục anh
ta uống. Sau đó mới mở chai Yakult của mình ra uống, ánh mắt vẫn không rời
gương mặt anh ta.
Mê trai, ngu ngốc, chỉ
biết nghĩ đến tên đấy. Chỉ vì một chai Coca lạnh mà có thể tùy tiện cười với
một thằng con trai khác. Mê trai, đần độn, đồ thần kinh.
Vũ Minh cũng không biết
tại sao mình lại tự nhiên tức giận đến thế. Chỉ cảm thấy sự dịu dàng đó, nụ cười
trong ánh mắt đó đều như chỉ có một cô gái cực kỳ ngu dại mới làm. Hắn không
nhịn được liên tục nguyền rủa.