Nếu tôi nói, tôi không
như anh ta, cô sẽ chấp nhận phải ’ không?”, hắn nhìn thẳng vào cô, cái nhìn
bình tĩnh như thể muốn xuyên thấu tâm can An An.
Cô xúc động nhìn Vũ Minh,
nhưng trong mắt tràn ngập sự thiếu tin tưởng. Cô nhẹ nhàng vuốt gương mặt hắn,
“Cậu nhất định sẽ gặp được một người con gái tốt”. Khóe miệng run run, cô không
muốn nói nhưng cuối cùng nó cũng tự thốt ra. Trái tim gần như vỡ vụn, cô biết,
hắn là người tốt, bằng không sao trái tim cô lại dễ dàng bị cuốn đi nhanh đến
vậy. Nhưng tia ý chí cuối cùng sót lại nói với cô rằng, bản thân mình không đáp
ứng được những điều hắn muốn, dù cho bây giờ đau khổ chăng nữa thì có lẽ đây là
điều tốt nhất cho Tiểu Vũ.
“Cô không phải là tôi,
làm sao cô có thể khẳng định điều đó?”, hắn giữ chặt gương mặt An An, nghiêm
túc chất vấn.
Cô cười: “Bởi vì tôi hy
vọng cậu gặp được những điều tốt đẹp. Mà
không phải là tôi”. Hắn giận dữ túm lấy vai An An, mãnh liệt như muốn vò nát cô,
gào lên: “Tôi chỉ muốn cô, chỉ muốn cô, những thứ khác tôi không cần. Gia đình
anh ta phản đối, vậy cô nên tránh xa anh ta thì tốt hơn, sao phải để họ coi
thường như thế. Tôi đã từng nói, người đàn ông đó vốn không hợp với cô, lại
không biết quý trọng những gì đang có”.
Thấy cô buồn rầu không
lên tiếng, Tiểu Vũ đành nén cơn giận dữ lại. Buông vai cô ra, hắn châm điếu
thuốc, rít lấy rít để, cuối cùng mới bình tĩnh lại: “Cô hoàn toàn không phải lo
cha mẹ tôi có thích cô hay không, bởi vì họ căn bản không thèm quan tâm gì đến
tôi”, cô ngạc nhiên nhìn hắn.
Trước giờ hắn chưa từng
nhắc qua về gia đình mình với bất kỳ ai. “Họ đều là những người ích kỷ”, âm
thanh phát ra đầy oán hận, không có chút nào là yêu thương, “Họ chỉ nghĩ đến
kiếm tiền, từ lâu hai người đó đã ly thân, nhưng vì còn quyền lợi trong kinh
doanh nên mới tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân. Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã thấy
họ dẫn tình nhân về nhà rồi, ai cũng có cuộc sống riêng của mình”, hắn nhìn
thấy sự đồng cảm trong mắt cô, lòng chợt ấm áp hơn.
“Tôi không may lại nhận
được tất cả những gen hoàn hảo nhất của họ, nhưng chính vì vậy mà họ không ưa
tôi. Bởi vì mồi lần nhìn thấy đứa con này, giống như nhìn thấy hình ảnh của
người kia, sự căm ghét cuối cùng lại đổ lên người tôi. Không bao giờ trao cho nhau
những cái ôm, sau này tôi mới hiểu, cái gia đình đó đã mục nát rồi, họ không ly
hôn không phải là vỉ còn có đứa con này, mà là vì công việc làm ăn quá lớn nên
phải duy trì thôi.”
An An nắm chặt lấy tay
của hắn, đêm nay rất mát, vậy mà bàn tay hắn vẫn đổ mồ hôi, quãng ký ức này đối
với Vũ Minh mà nói giống như một sự tra tấn.
“Tôi rời khỏi gia đình từ
rất sớm, hồi trung học tôi đã ở trường nội trú, gần như cả năm không về nhà,
đơn giản bởi vì không muốn nhìn thấy mặt hai người đó. Họ rất thoải mái trong chuyện
tiền bạc, do đó lúc nào cần tiền tôi mới gọi về, cũng không muốn phí thời gian
suy nghĩ làm gì nữa.” Trong mắt hắn càng ngày càng lộ rõ sự khinh bỉ ghê gớm.
“Còn những cô gái có chút
nhan sắc kia, sau khi trở nên thân thiết thì chỉ muốn người khác phải thuận
theo họ, chăm sóc họ. Tôi rất ghét loại con gái đó, ngực to não bé. Thà rằng
thích người như cô, ngốc nghếch chẳng có yêu cầu gì nhưng biết chăm sóc người
khác còn hơn.” An An khẽ cười, con gái bây giờ rất hay làm nũng, chẳng trách
Tiểu Vũ lại thích những người lớn tuổi hơn.
“Mỗi tháng họ đều chuyển
tiền vào thẻ cho tôi, thêm nữatham gia đua xe cũng có thưởng”, miệng hắn nhếch
lên, “Tôi tin là mình có thể nuôi được cô, hơn nữa giờ tôi đã có công việc mới
rồi”.
Hắn nói rất nghiêm túc,
giống như đã lênế hoạch hết sức chu đáo.
Cô ngớ người, thản nhiên
bật cười, thật ra Tiểu Vũ rất đáng yêu, vẫn còn ngây ngô, nhưng đến hôm nay cô
mới biết, trái tim hắn ẩn chứa quá nhiều khoảng tối, cho nên mới khao khát yêu
thương đến vậy.
“Tôi có rất nhiều tật
xấu”, đột nhiên An An muốn trêu chọc hắn, cả đêm nay đến lúc này mới cảm thấy
tâm trạng thoải mái nhất. “Cô đúng là ngốc nghếch, tôi chắc chắn cũng thế”, hắn
cười giễu cợt cô.
Cô trừng mắt nhìn hắn,
nhưng trong lòng cảm thấy vui vui.
Nghe hắn tâm sự nhiều
chuyện thế này, An An dần dần hiểu rõ hơn, tuy nhiên con đường sau này, không
ai có thể tự lựa chọn, chí ít bây giờ trái tim cô đã chấp nhận hắn, nhưng nhất
thời cô chưa muốn cho hắn biết. Hiện thực vẫn là hiện thực, vẫn còn rất nhiều
điều chưa xác định. Thôi thì giữ tất cả những điều này lại để ngày mai vậy.
“Cậu có việc mới rồi à? Làm gì
thế?”, An An tò mò hỏi.
Hắn thấy tâm trạng cô khá
lên cũng cảm thấy có chút anủi, không biết sau đêm nay mối quan hệ của họ có
tiến gần hơn không.
“Đúng vậy, hai ngày trước
khi hoàn tất thủ tục tốt nghiệp. Công ty này đã chấp nhận rồi, làm về lĩnh vực
thiết bị truyền thông, chỉ cần đợi làm xong giấy tờ là đến báo cáo thôi.” Cô
hơi lo lắng, nghe hắn nói vậy là hình như phải đi chỗ khác làm. “Yên tâm, ở đây
cũng có chi nhánh của công ty”, hắn như nhìn thấu được trái tim cô, An An ngại
ngùng đỏ mặt, “Nhưng trước khi có thể đảm nhận công việc chính thức phải đi tập
huấn ở tổng công ty hai tuần”.
Cô có chút tiếc nuối khi
nghĩ tới việc hắn rời khỏi đây đến nửa tháng, nhưng vẫn nở nụ cười chúc: “Tốt
quá, cố gắng làm việc. Cậu nhất định sẽ làm rất tốt”.
Nhận lấy lời chúc đó, hắn
nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Tôi biết, tôi luôn rất giỏi. Tôi hy vọng, cô có thể nghe
theo tiếng nói từ trái tim mình, không phải tự lừa dối bản thân”.
Tiểu Vũ, cậu đúng là một
cậu nhóc đặc biệt, trái tim cô âm thầm nhắc nhở.
Đêm đó, họ ngồi nói
chuyện ở bờ sông đến mười hai giờ hắn mới đưa cô về.