An An vào quán cà phê đối
diện công ty rồi mới lấy điện thoại ra gọi. Tên tiểu nhân này, cô muốn xem cuối
cùng thì anh ta muốn gì?
Cô gọi một ly cà phê,
nhìn qua lớp kính thấp thoáng thấy bóng Phương Hoa đang vội vàng băng qua từ
bên kia đường. An An lạnh lùng nhìn tên đó bước vào, tìm kiếm xung quanh một
lúc rồi cũng thấy cô, liền đi thẳng đến.
Anh ta bước đến cười đắc
ý, ngồi xuống đối diện An An: “An An, sao rảnh rồi mời anh ra đây uống cà phê
thế?”. Nhìn cái vẻ tự đắc của anh ta cô chỉ muốn tạt ly vào phê vào mặt đối
phương.
Tuy nhiên, An An vẫn kìm
nén lại, nhìn gã thản nhiênPhương Hoa, sao anh đi bịa chuyện?”.
Anh ta vờ tỏ ra ngạc
nhiên nhìn cô: “Bịa chuyện gì? An An, em đang nói gì thế?”.
“Đừng giả vờ, mọi người
đều nói rõ ra rồi. Mục đích củaanh là gì?”, An An không thèm để ý đến cách giả
vờ của Phương Hoa.
Anh ta thấy vẻ mặt lạnh
lùng của cô đành bỏ cái mặt nạ kia đi, nhìn chằm chằm vào cô: “An An, em biết
là anh muốn cái gì mà”.
“Phương Hoa, tôi không
hứng thú chơi cái trò này với anh. Anh nghĩ là tất cả phụ nữ đều cúi đầu sùng
bái anh à, đáng tiếc tôi không trong số đó”, An An nhìn anh ta khinh thường.
“Vậy thằng nhóc mặt búng
ra sữa kia có gì hay ho chứ? Tuổi thì ít, dường như ngay cả công việc ổn định
cũng không có, ngoài cái vẻ trẻ trung ra thì nó còn có thể cho em điều gì?”, Phương
Hoa châm chọc, “Lẽ nào em trâu già thích gặm cỏ non”. Ánh mắt hắn còn quét qua
ngực cô, An An cắn răng, đây đúng là tên bỉ ổi hạ lưu. Nhưng anh ta dường như
còn chưa nói đủ, tay bám chặt bàn, chồm người sang, hạ giọng nói: “Anh tin là
thể lực của mình tuyệt đối không thua gì thằng oắt đó”.
An An cảm thấy răng lợi
mình đang đánh vào nhau vì tức giận. Được, Phương Hoa, đừng trách tôi, đều là
do anh ép tôi thôi.
Cô khẽ nói vào tai anh
ta: “Không biết sau khi về anh đã liên lạc với Ngô Công chưa?”, cô cười nhạt.
“Cô...”, bộ mặt của Phương Hoa quả là đặc biệt, lúc đầu thì tươi cười đắc ý
phút chốc đã xám ngoét, trong lòng An An như đang reo hò. “Vu An
An, ý cô là gì?”, Phương Hoa tỏ ra lo lắng.
“Chẳng ý gì cả, chỉ là
Đồng chủ nhiệm nhắn tôi gửi lời hỏi thăm anh, nói Ngô Công gần đây có nhắc đến
anh.” An An phớt lờ ánh mắt đầy vẻ đe dọa của hắn.
Phương Hoa bực bội uống
một ngụm cà phê, mặt nhăn lại khổ sở vì quên chưa cho đường. An An cầm ly lên,
nhấp một chút, khuôn mặt chầm chậm hiện lên nụ cười đắc thắng. Anh ta lần này
nhất định sợ rồi.
“Cô muốn thế nào?”,
Phương Hoa sốt ruột hỏi lại. Anh ta không ngờ lại bị người đàn bà này nắm đằng
chuôi.
“Tôi chẳng muốn sao cả,
chỉ muốn tất cả sóng yên biển lặng”, cô bình tĩnh khẽ cười, “Tôi nghĩ phó giám
đốc Phương chắc không biết chuyện anh thông đồng lấy tiền của công ty khác sau
lưng sếp và đối tác. Không biết sau khi nghe được những điều này chị ta còn
giúp anh chống đỡ không?”.
Phương Hoa thấy trán mình
toát mồ hôi, việc này phó giám đốc Phương biết hay không cũng chẳng đáng ngại,
vì anh ta đã có biện pháp để lấp liếm, nhưng nếu như bị giám đốc Kiều - người
cực kỳ tín nhiệm Vu An An biết thì chắcsẽ bị tống cổ sớm. Anh ta thật không ngờ
đã khiêu khích nhầm người, chẳng khác gì tự châm lửa thiê chính mình. Đúng là
sai lầm!
Nhưng Phương Hoa vẫn cố
làm ra vẻ cứng rắn: “Cô nghĩ là giám đốc Kiều sẽ tin cô sao?”.
“Giám đốc Kiều không tin
tôi, nhưng có lẽ sẽ tin Đồng chủ nhiệm.” An An không tin là tên này không biết
sợ, kẻ tiểu nhân thường sợ người khác biết được điểm yếu của mình, nắm được
điểm đó thì anh ta chỉ có thể cúi đầu xin hàng.
“Vu An An, cô đúng là
gian xảo”, Phương Hoa cầm ly cà phê uống cạn một hơi, “Cô muốn tôi phải làm
gì?”.
“Anh nên đi dàn xếp với
phó giám đốc Phương để bịt miệng mấy người cấp dưới.” Cô mỉm cười nói điều kiện
của mình: “Còn nữa, chúng ta về sau nước sông không phạm nước giếng. Tôi hy
vọng ngoài công việc ra thì chúng ta không còn bất kỳ mối quan hệ nào khác”.
Anh ta nhìn cô: “Cô đúng
là con đàn bà thâm độc, có cho tôi cũng không thèm”, nói xong bực mình đứng dậy
bỏ đi.
An An ngồi trên sô pha,
nhìn theo dáng Phương Hoa đang hầm hầm bước ra khỏi quán, chợt thấy mệt mỏi.
Cuối cùng cũng dàn xếp xong. Mặc dù biết sau này anh ta sẽ khôngdám gây phiền
phức gì nữa nhưng những lời xì xào bàn tán trong công ty chắc chắn không thể
chặn được, thôi thì để mặc cho họ tự hiểu, không cần giải thích. Cô bóp nhẹ
trán, thật chẳng ngờ rằng khi trở về, phiền phức cứ liên tiếp ập đến, ngay cả
cơ hội để nói chuyện với Minh Minh cũng không có.
Tiếu Vũ, anh ở đỏ có khỏe
không? Nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu đó, trái tim cô mới cảm thấy có chút an ủi.
Dù sao vẫn còn một người ở nơi xa kia nhớ mong cô, chẳng phải đã nói rồi sao,
vì anh, nhất định cô phải mạnh mẽ. Tất cả những điều này mới chỉ bắt đầu, cuộc
chiến thực sự chính là với Minh Minh, nhất định phải chơi bài ngửa với anh ta
thôi.
Cho mình và cũng coi như
cho đối phương một lối thoát. Đã đi đến nước này rồi thì chỉ có cách phải dũng
cảm đối mặt.