An An càng ngày càng quen
với việc có thêm một cậu đẹp trai.
Sáng sớm mỗi ngày Vũ Minh gọi
điện đánh thức cô dậy, hắn biết cô hay thích ngủ nướng, khi đồng báo thức kêu
lên cô thường tắt đi tiếp tục ngủ, kết quả là ngày nào cũng vội vội vàng vàng
bắt taxi đi làm. Cứ đúng bảy giờ ba mươi là có tiếng chuông điện thoại quen
thuộc vang lên, từng hồi từng hồi một, cho đến khi An An nghe máy, bị hắn gọi
dậy. Cô bây giờ, ngày nào dậy cũng có thời gian trang điểm một chút sau đó đi
xe buýt đến công ty, ăn sáng. Ngày trước do không kịp thời gian nên cô thường
bỏ bữa sáng.
Lúc sắp hết giờ làm, hắn
cũng gọi điện tới, hỏi xem cô có kế hoạch gì không, sau đó tán chuyện một chút.
Thời gian đầu, lúc bắt máy cô còn ngần ngại là hắn sẽ yêu cầu muốn gặp mặt.
Nhưng không lần nào hắn ép cô phải đi cả. Cứ như vậy, An An cảm thấy gần gũi,
giữ một chútkhoảng cách khiến cô hơi bứt rứt nhưng lại yên tâm. Cô sợ hắn quá
quan tâm đến mình, sợ sự chu đáo ấy sẽ khiến cô cảm kích.
Kỳ thực Vũ Minh rất chu
đáo. Cô thường nghĩ, những người trẻ chắc chắn có nhiều thú vui, chơi bời quậy
phá, chứ không phải lúc nào cũng trầm lặng khiến người khác cảm thấy lạnh lùng
như thế này, nhưng cô biết rõ bên trong vẻ lạnh lùng ấy là một trái tim ấm áp,
cuồng nhiệt với những khát khao, ví dụ như là với cô. Thỉnh thoảng nghĩ đến sự
cuồng nhiệt của hắn, cô có hơi bất ngờ, khó hiểu, bản thân mình làm sao lại có
sức tác động lớn đến hắn như vậy. Cho nên, An An thường nhắc nhở bản thân mình
dù sao cũng đừng tổn thương hắn.
Có thể Vũ Minh chỉ là một
đứa trẻ thiếu thốn tình cảm của mẹ, có thể gia đình không mang lại cho hắn sự
ấm áp nên hắn mới bám theo một người phụ nữ lớn tuổi như cô. Hắn cũng từng nói
nhìn thấy sự dịu dàng của cô có lẽ giống như bị chứng mặc cảm Oedipus(1), do đó
khiến hắn nảy sinh một cảm giác bị cuốn hút và ỷ lại vào cô. Đợi một ngày hắn
tỉnh lại, trưởng thành thì sẽ hiểu đây chỉ là một thứ tình cảm mụ mẫm nhất
thời. Cho nên An An quyết định, sẽ mang sự ấm áp đến cho hắn, giống như những
người thân, như một người em thật sự. Hắn không sai, chỉ là khao khát yêu
thương quá nhiều. Nếu từ chối đẩy hắn raxa, thì hẳn sẽ làm tổn thương hắn. Hơn
nữa, có lẽ chỉ cần đối đãi chân thành, thì cô có thể từ từ đánh tan những suy
nghĩ không bình thường trong hắn. Sau này, có thể trở thành chị em tốt thật sự.
Cô càng nghĩ càng thấy như vậy, cũng vì thế mà cư xử ngày càng thân thiện hơn,
thậm chí còn nuông chiều hắn hơn.
Viên Thư Minh hoàn toàn
không biết chuyện An An có cậu em trai thế này, cô cảm thấy miễn trong lòng
mình không có một người nào khác thì sẽ không có lỗi với anh. Cô rất trân trọng
tình cảm giữa hai người, trải qua sáu năm họ hoàn toàn tin tưởng cho đối phương
không gian riêng, không những thế, cô còn tin rằng mình có thể vượt qua bất kỳ
sự cám dỗ nào, giống như chuyện với cậu em ngỗ ngược này, cuối cùng chẳng phải
đã chấp thuận theo sắp xếp của cô sao. Cô tin rằng Minh Minh cũng sẽ tin ở cô.
Phụ nữ thường thích mơ
tưởng như thế, tự cho rằng mình có thể chi phối mọi thứ. Ai biết được tương lai
sẽ ra sao. Có những điều nếu không giữ vững rất dễ dẫn tới kết cục bi thảm.
“Ừm, hôm nay có thể về
đúng giờ. sắp rồi”, cô vừa nghe điện thoại vừa tắt máy tính, sắp xếp lại giấy
tờ trên bàn làm việc. “Cái gì? Cậu đang ở dưới tầng hả? Cậu đến đây bằng gì?”,
cô giật nảy mình, không thể để hắn xuất hiện công khai trong phạm vi cuộc sống
hiện tại của mình, hắnđẹp thế hẳn sẽ gây chú ý, cô cá là vậy. “Ừm, thế này đi,
cậu sang bên hiệu sách đối diện đợi tôi, tôi sẽ đến tìm cậu. Vậy đi, tôi xuống
giờ đây. Bye”, cô vội vàng cúp máy, nhanh chóng nhân lúc mọi người chưa đi ra
sẽ kéo hắn thoát khỏi “vùng nguy hiểm”.
Khóa ngăn tủ lại, xách
túi lên, giả vờ bình tĩnh nói vài câu với mọi người, sau đó ấn dấu vân tay. Vừa
bước ra đến cửa phòng, cô vội lao tới trước thang máy ấn nút xuống tầng, thang
máy hôm nay sao mà chậm thế. Người trong công ty đã bắt đầu đi ra. May thay,
thang máy vừa tới. Cô nhào vào, không thấy có ai, cô vội nhấn nút đóng cửa lại.
“Phù”, cuối cùng cũng
không có ai bám theo. An An thở phào, miệng không nhịn được trách hắn, rảnh rỗi
chạy đến đây làm gì. Rõ ràng là muốn ám hại cô mà.
Chốc lát, thang máy đã
xuống tầng trệt. Ra khỏi công ty, may quá mới năm giờ ba mươi, mọi người đều
chưa xuống. Cô vội băng qua đường.
Chú thích
(1)Mặc cảm Oedipus: Oedipus
là một trong những người anh hùng nổi tiếng nhất của thần thoại Hy Lạp. Chàng
đã giết cha, lên ngôi hoàng đế và cưới mẹ mình. Nhà phân tâm học Sigmund Freud
đã mượn truyền thuyết này để đặt tên cho một đặc điểm tâm lý ám chỉ những đứa
trẻ có tìnhcảm vượt quá mức tình cảm mẹ con đối với người sinh ra mình.